Phí Giới tức giận nói: "Chữa được bệnh lao là tốt lắm rồi, hắn còn muốn gì nữa?

Chẳng lẽ lại dám khi sư diệt tổ hay sao?"

"Thế thì ta không biết, chỉ biết rằng trong thư gần đây hắn gửi đều mang oán

khí ngất trời, hơn nữa... vẫn luôn hỏi xem ngươi đang ở đâu." Trần Bình Bình

lạnh lùng nói.

Thực ra Phí Giới vẫn cảm thấy có lỗi vì việc này, nên theo phản xạ tự nhiên

tránh né đệ tử thành tài nhất của mình. Nghe câu này, lão không khỏi sửng sốt,

sau một lúc lâu mới nói: "Chẳng phải hắn thu đại nha đầu động phòng rồi sao?

Hơn nữa còn có Hải Đường... thân thể của Thánh nữ chắc chắn không kém, sinh

đứa bé hẳn không thành vấn đề."

"Hải Đường Đóa Đóa... không phải con gà mái, ngươi cẩn thận đừng để cho

đám người Thiên Nhất đạo biết ngươi nói vậy." Trần Bình Bình mỉm cười nói.

Phí Giới cũng chẳng thèm để ý tới nữa, trực tiếp hỏi: "Liên quan tới vụ việc ở

Châu Giáo lần này, ngươi thấy thế nào?"

"Thấy thế nào?" Trần Bình Bình hừ lạnh một tiếng, "Ta đã trao cho hắn cả Ảnh

Tử, trao cho hắn cả Hắc Kỵ, trao cho hắn cả Giám Sát viện... Kết quả hắn chỉ

trao lại cho ta một tác phẩm thô thiển và tầm thường như thế!"

"Rõ là thùng cơm." Trần Bình Bình không thể nhịn được lắc đầu. "Khi Ngôn

Băng Vân không ở bên cạnh hắn, gặp mấy chuyện âm mưu kiểu này, Phạm

Nhàn lại thành thùng cơm. Có điều, ta thật không biết hắn có vận may bẩm sinh

hơn người, hay là một lý do gì khác... Kết quả của chuyện này cũng không đến

nỗi tệ."

Trần Bình Bình đẩy chiếc xe lăn tới bên cửa sổ, như thói quen trong những năm

qua, nhẹ nhàng vén một góc của tấm rèm đen lên, cảm nhận cái nóng bên ngoài

bị ngăn bởi lớp kính dày. Lão nhìn lên nóc cung điện màu vàng óng, khép nửa

đôi mắt vô thần, co toàn bộ thân thể vào trong xe lăn.

"Ta sẽ để Ngôn Băng Vân đến đây."

Phí Giới nghe câu này cũng không ngạc nhiên, biết rằng mỗi khi sắp làm một

việc lớn, trước tiên viện trưởng đại nhân sẽ sắp xếp sẵn đường lui... Không phải

là đường lui cho chính lão, mà là cho Giám Sát viện.

Bên ngoài mật thất vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Trần Bình Bình lắng nghe

một lúc, gương mặt lộ vẻ khen ngợi. Người gõ cửa không hề hấp tấp hay nóng

vội, chỉ xét riêng tâm tính thôi thì đúng là thích hợp hơn Phạm Nhàn nhiều. Ông

lão nhẹ nhàng gõ ngón tay phải lên tay vịn xe lăn hai lần.

Được cho phép, người bên ngoài đẩy cửa bước vào, không phải là ai khác mà

chính là người đứng đầu Tứ Xử hiện tại, người mà Trần Bình Bình vừa nhắc tới,

Tiểu Ngôn công tử - Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân đã được cứu về nước gần một năm, những vết thương khắp

người lúc xưa cũng đã phục hồi, trở lại dáng vẻ lạnh như băng giá, quản lý Tứ

Xử chỉnh tề. So với thời kì phụ thân hắn Ngôn Nhược Hải còn tại vị, Tứ Xử

hiện nay có vẻ hùng hổ hơn nhiều. Bỗng chốc Tiểu Ngôn công tử cũng loáng

thoáng trở thành nhân vật quan trọng trong triều đình Khánh Quốc.

Chẳng qua công việc của Giám Sát viện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, cho

nên tên tuổi của Ngôn Băng Vân cũng không cao mấy. Nhưng điều này không

hề ảnh hưởng tới việc đám quan tước quyền quý trong triều đình biết được nội

tình liều cái mạng già gửi khuê nữ nhà mình tới quỷ phủ của họ Ngôn. Tạm

không đề cập tới quyền lực, năng lực và ngoại hình của Ngôn Băng Vân, chỉ nói

riêng mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và Phạm Nhàn cùng với tước vị của bản

thân Ngôn phủ, loại con rể như vậy... ai mà chẳng muốn.

Sau khi Ngôn Băng Vân vào nhà, đầu tiên hắn thi lễ với Trần Bình Bình một

cái, sau đó báo cáo công tác trong Giám Sát viện mấy ngày gần đây. Bây giờ

Trần Bình Bình đang dưỡng lão tại Trần Viên, còn Phạm Nhàn lại đang ở bờ

biển xa xôi, công việc hàng ngày trong Giám Sát viện do chính chàng trai trẻ

này chủ trì.

Trần Bình Bình nhắm mắt lắng nghe nửa ngày, đột nhiên mở miệng hỏi: "Lúc

trước Phạm Nhàn có liên hệ với ngươi không?"

Ngôn Băng Vân lắc đầu một cái: "Thời gian quá gấp rút, trong viện chỉ chịu

trách nhiệm gửi ý chỉ từ trong cung đến chỗ Đề ti đại nhân, cần xử lý cụ thể như

thế nào, Nhị Xử không kịp lên kế hoạch, tất cả đều là Đề ti đại nhân phụ trách

một mình."

Trần Bình Bình gật đầu, đột nhiên mỉm cười: "Chuyện kết hôn của ngươi tiến

triển thế nào rồi? Mấy ngày trước phụ thân ngươi đã tới Trần Viên xin ý kiến

ta... Có điều chuyện này cũng không dễ xử lý."

Ngôn Băng Vân im lặng, chuyện của Thẩm đại tiểu thư, mấy vị trưởng bối này

đều thầm hiểu nhưng không ai vạch trần. Có điều vấn đề hôn nhân lần này, lại

có ý tứ từ trong cung, khiến hắn hơi khó xử.

Chuyện của Thẩm đại tiểu thư, trong kinh đô không mấy ai biết. Việc này liên

quan đến hành động của Phạm Nhàn ở Giang Nam nên được che giấu cực kỳ

nghiên ngặt., Cho dù tương lai chuyện này bị phơi bày, vì mối quan hệ tốt đẹp

giữa Nam Khánh và Bắc Tề, Ngôn Băng Vân cũng không cách nào quang minh

chính đại cưới Thẩm đại tiểu thư vào trong phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play