"Làm sao ngươi có được nó?" Nụ cười của Phạm Nhàn có vẻ xa cách.

Có lẽ Hứa Mậu Tân đang nhớ lại chuyện xưa, vành mắt dần đỏ lên, nhẹ nhàng

nói: "Tiểu thư vứt cái này bên bờ biển, ta thấy nó được làm rất tỉ mỉ nên cảm

thấy hơi tiếc..."

Hai mươi năm trước bên bờ biển Tuyền Châu, một cô gái với gương mặt thanh

tú vô song mệt mỏi chán chường, lấy từ trong lòng ra một viên đạn M82A1,

ném vào trong biển, cố gắng bắn trúng một con cá biển đang chìm dần vì sắc

đẹp của mình.

Bên cạnh là một người trẻ tuổi với gương mặt tiếc nuối, cô gái kia cười một cái,

rất thoải mái ném cho hắn một viên để chơi.

Đúng vậy, tình cảnh lúc ấy chính là như vậy.

o O o

Phạm Nhàn đứng dậy, hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt kim loại của viên

đạn, cảm thụ loại xúc cảm và lưu luyến không thuộc về thế giới này. Y hít một

hơi thật dài, trong khoảnh khắc này, mọi người khác trong phủ Đề đốc như đã

biến mất, thủy quân Giao Châu gì đó, Trưởng công chúa gì đó, Quân Sơn hội gì

đó, tất cả đều rút khỏi đầu óc y như nước biển bọt biển.

Phạm Nhàn chỉ nghĩ về viên đạn này, năm xưa cô gái đó đã dùng nó như viên bi

đồ chơi. Y hơi nghiêng đầu, sau đó mỉm cười, nghĩ thầm mình từ nơi xa xôi kia

tới đây, hay là vì lời hẹn ước với người con gái năm ấy?

o O o

Cánh cửa thư phòng đã khép kín, giống như cái miệng của những chí sĩ yêu

nước thương dân, vĩnh viễn kín như bưng trước những cực hình khốc liệt.

Đám tâm phúc của Đề đốc như Đảng Kiêu đang chịu cực hình ở vườn sau,

chẳng qua miệng đã bị bịt bằng giẻ lau không phát ra tiếng kêu la thảm thiết

nào.

Hồng Thường Thanh cảnh giác quan sát bóng đêm xung quanh, dẫn theo một

vài nha dịch mà Tri châu Giao Châu phái đến, chia ra xung quanh thư phòng,

ngăn chặn bất cứ ai tiếp cận căn phòng.

Thư phòng chìm vào một bầu không khí trầm lặng như chết, không biết ở bên

trong Phạm Nhàn và Hứa Mậu Tân đang nói gì, thảo luận gì, cân nhắc gì, hay

tranh cãi gì.

Nhìn theo ánh nến mờ nhạt có thể thấy rằng gương mặt và ánh mắt của hai

người này ngày càng trở nên nghiêm trọng, mang theo một luồng hàn ý.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, bóng tối ở hai bên mũi trở cực kỳ bắt mắt, y nhẹ

giọng nói: "Chuyện này đến đâu thì hay đến đó."

Hứa Mậu Tài suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vâng thưa đại nhân."

Cuộc trò chuyện của hai người về năm xưa tạm dừng lại, Hứa Mậu Tài cố nén

cơn kích động, cũng khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, thay đổi cách gọi từ

thiếu gia thành đại nhân. Hắn biết rõ cuộc trò chuyện giữa mình và Phạm Nhàn

là đại nghịch bất đạo. Nếu những người khác biết được những gì mình và Phạm

Nhàn đã nói, bản thân thì nhất định sẽ phải chết, còn Phạm Nhàn chắc chắn

cũng không có ngày tháng tốt đẹp gì.

"Chuyện sau này cứ để sau này rồi tính." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Vấn đề

trước mắt phải xử lý như thế nào?"

Hứa Mậu Tài đã phục vụ trong thủy quân Giao Châu hai mươi năm, từ binh sĩ

cấp bậc thấp nhất từng bước vươn lên trở thành một tướng lĩnh quan trọng như

hiện giờ. Đương nhiên trong thủy quân hắn có uy tín và mạng lưới mà người

khác khó mà với tới. Phạm Nhàn muốn xử lý Hải quân Giao Châu, nếu có hắn

trợ giúp, chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều.

"Mạt tướng sẽ liên lạc với người trong quân." Hứa Mậu Tân trầm ngâm trong

chốc lát rồi nói: "Nếu đại nhân cần có người ra mặt, mạt tướng có thể thử xem."

Phạm Nhàn cau mày suy nghĩ một hồi, nếu có thể chiêu mộ được một lượng lớn

quan binh cấp trung và cấp thấp trong thủy quân, đương nhiên mọi việc sẽ thuận

lợi hơn rất nhiều. Vị tướng quân Lão Tần gia kia không chịu ra mặt còn Hứa

Mậu Tân sẵn lòng trợ giúp mình, chắc hiệu quả cũng tương tự. Chẳng qua sau

khi suy nghĩ một lúc, y lại lắc đầu: "Ngươi không nên đích thân ra mặt."

Hứa Mậu Tân nhìn Phạm Nhàn với vẻ ngạc nhiên.

Phạm Nhàn nói: "Ta không muốn người khác phát hiện ra chút vấn đề nào... Dù

sao ngươi cũng là người xuất thân từ thủy quân Tuyền Châu, nếu những năm

qua vẫn luôn an phận thì ngày hôm nay cũng không nên ra mặt."

Không phải thời khắc mấu chốt thì Phạm Nhàn không thể để lộ quân cờ của

mình trong trong quân đội. Chỉ là xử lý một cánh tay dị dạng mang tên thủy

quân Giao Châu, y sẽ tuyệt đối không sẽ sử dụng lưỡi đao sắc bén mà mình khó

khăn mới kiếm được ven đường.

"Nhưng... ngươi giúp ta nghĩ một số biện pháp với cấp trung với cấp thấp trong

quân đội đi." Phạm Nhàn tiếp tục nói: "Ảnh hưởng đến một ít người mà ngươi

có thể ảnh hưởng, ít nhất là để họ an phận một chút. Sau khi trời sáng, ta phải

tới thủy quân tuyên chỉ, ta không hy vọng khi đó hơn vạn binh sĩ sẽ tới bao vây

ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play