Hắn khẽ ho một tiếng, chắp tay hỏi: "Hạ quan xin ra mắt Đề ti đại nhân. Chẳng

hay lần này đại nhân đến Giao Châu giải quyết việc gì?"

"Ngươi là Phó tướng của thủy quân, trong khi đó viện của ta đang cần người để

phá án, đâu thể nào đến tìm đến ngươi để điều động được." Phạm Nhàn bình

tĩnh nói, xoay người sang phía Tri châu Giao Châu nói: "Hôm nay phụng chỉ

phá án, nhưng khổ nỗi mang theo không đủ người. Làm phiền Ngô đại nhân

điều một doanh châu quân cho ta."

Tri châu Giao Châu họ Ngô tên Cách Phi, từng là đứng hàng tam giáp thời cựu

chính, cũng từng đi qua cửa nẻo của Lâm tướng và Phạm phủ. Hôm nay, đột

nhiên thấy Tiểu Phạm đại nhân biết họ của mình, trong lòng hắn bỗng nóng lên,

cảm thấy toàn bộ cơ thể đều thư thái, cười híp mắt đáp: "Xin đại nhân cứ phân

phó."

Ngô đại nhân này có một đặc điểm tốt, đó là bạc nên tham thì hắn nhất định sẽ

tham, nhưng nếu không nên có ý đồ thì chắc chắn sẽ không có ý đồ, cách làm

người rất "thành thật an phận". Dù sao đến cái chỗ rách nát Giao Châu này, nơi

nơi chốn chốn đều bị người của thủy quân áp bức, chưa nói tới nhiều công việc

chính vụ không thuận lợi mà kể cả có lợi ích gì to tát thì cũng không đến phiên

hắn, ngược lại khiến hắn sạch sẽ từ đầu đến chân.

Lâu nay Ngô Cách Phi cũng muốn được chuyển đến những châu giàu có khác,

chỉ có điều không có vị đại nhân nào ở kinh đô giúp đỡ. Hôm nay, nghe được

giọng điệu thân mật trong lời nói của Tiểu Phạm đại nhân, hắn vui mừng đến

mức quên luôn mẹ mình mang họ gì, cũng quên luôn việc nếu Giám Sát viện

muốn điều binh thì phải có lệnh từ trong viện và Khu Mật viện. Hắn nói luôn

vài lời gì đó với sư gia. Sư gia nhận lệnh đi ngay, cũng rất nghiêm túc.

Phó tướng thủy quân Đảng Kiêu Ba đứng bên cạnh lạnh lùng chứng kiến, trong

lòng thầm kinh hãi. Hắn thầm nghĩ, Đề ti đại nhân mới đến Giao Châu, chưa nói

câu nào đã muốn mượn binh lính địa phương Giao Châu, thế này là định làm

gì? Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn bỗng dưng an tâm hơn một chút, quan địa

phương Giao Châu vốn trong thế yếu, kể cả châu quân cũng chỉ có vài trăm

người, hơn nữa xưa nay huấn luyện cực kém, làm sao là đối thủ của quan binh

thủy quân. Nếu Giám Sát Viện thực sự đến gây chuyện với thủy quân Giao

Châu, chắc chắn Phạm Đề ti không thể dẫn theo có bảy tám người đi vào, mà

cũng không thể điều động châu quân trước mặt hắn được.

Cho nênĐảng Kiêu Ba cũng chẳng sợ hãi, chỉ hơi nghi hoặc, rốt cuộc hôm nay

Giám Sát Viện... muốn làm cái gì?

"Đề đốc đại nhân đâu? Thánh thượng có ý chỉ, sao hắn còn chưa tới tiếp chỉ?"

Phạm Nhàn cau mày hỏi.

Đảng Kiêu Ba sắc mặt túng quẫn, cũng tự thấy có gì đó kỳ lạ, bên ngoài có

động tĩnh lớn như vậy sao Đề đốc đại nhân vẫn không phát hiện ra? Cho dù bây

giờ lão nhân gia ngài đang ở phía sau chơi nữ nhân thì giờ phút này cũng phải ra

rồi. Nếu thực sự đắc tội với Phạm Nhàn, tương lai không ai sống tốt.

Hắn cười khổ giải thích vài câu với Phạm Nhàn, nháy mắt một cái, lệnh cho

thân binh của phủ Đề đốc tới sân sau thông báo cho Đề đốc.

Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, trong lòng lại âm thầm tính toán

thời gian.

o O o

Mới qua ba nhịp thở, trong phủ Đề đốc đã vang lên tiếng la hét thảm thiết đau

đớn, tiếng kêu như phá vỡ bầu trời đêm tĩnh lặng của Giao Châu, vọng đi rất xa.

Mọi người trong phòng đột nhiên cả kinh, hoàn toàn không kịp nói gì, rút bừa

vũ khí dưới bàn trà ra, rồi chạy thẳng về phía sân sau. Tuy không ai dám tin

trong đường đường phủ Đề đốc Giao Châu mà lại xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng

thét thê thảm ấy chắc chắn không phải giả.

Ánh mắt của Đảng Kiêu Ba có phần quái dị, hắn không đi theo, chỉ nhìn chằm

chằm vào Phạm Nhàn.

Nhưng Phạm Nhàn lại không nhìn hắn, hai hàng mi cau lại lộ vẻ cực kỳ lo âu,

nói: "Chẳng lẽ ta đến muộn mất rồi?"

Nói xong câu đó, Y nắm lấy Tri châu Giao Châu Ngô Cách Phi đang la oai oái.

Thân hình nhẹ nhàng bay lên, cùng với những tướng lĩnh thủy quân hoảng loạn

kia tới sân sau.

Sân sau đầy những máu.

Bảy, tám tên thân binh của phủ Đề đốc nằm thảm khốc trong vũng máu, có

người bị chặt đầu, có người với thủng lỗ trước ngực, cực kỳ đáng sợ.

Đám quan văn Giao Châu chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi sợ hãi đến

mức hai chân mềm nhũn ra.

Các tướng lĩnh thủy quân lại nhìn chằm chằm vào một người áo đen đứng sau

vũng máu, vẻ mặt kích động tột độ; dường như chỉ hận không thể xông lên xé

đối phương ra thành từng mảnh. Nhưng bọn họ chỉ hoảng loạn và phẫn nộ, chứ

không dám hành động.

Bởi vì trong tay người áo đen che mặt kia, đang nhấc theo thân thể của Đề đốc

thủy quân Giao Châu, Thường Côn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play