Nếu không phải Nhược Nhược đang học tập dưới trướng của Khổ Hà, Phạm

Nhàn còn muốn tung ra tin tức ngay hôm nay về việc Khổ Hà ăn thịt người

—— Tuy y biết, loại tin đồn này không thể gây bất kỳ tổn hại nào cho danh

tiếng cao quý của Khổ Hà, cũng không thể thu được bất kỳ lợi ích thực sự nào.

Nói cách khác, hiện tại hoàn toàn không phải thời điểm thích hợp nhất để tung

ra tin tức này.

Có điều, Phạm Nhàn không thể nhịn được, bây giờ y không thể giết được Khổ

Hà, cho nên nhất định phải làm khác để trả thù một chút —— Trong rất nhiều

lúc, Phạm Nhàn trông như một kẻ trầm ổn và âm hiểm, nhưng khi dính tới

những người y quan tâm nhất, hắn sẽ nổi giận như một con sư tử, biết rõ rằng

không thể ăn được nhiều thịt còn có thể bị lỗ vốn, nhưng y vẫn muốn rống lên

một tiếng, bảo vệ lãnh thổ của mình.

Cho dù Khổ Hà nghĩ thế nào đi nữa, thực tế là Uyển nhi đã ngừng dùng thuốc vì

lời nói của hắn, vì vậy Phạm Nhàn nhất định phải khiến Bắc Tề và chính Khổ

Hà phải chịu một ít tổn thất.

Có thể đây chỉ là tính khí trẻ con.

Nhưng Phạm Nhàn còn có thể tự nhận mình là người, có lẽ cũng vì những tính

khí trẻ con này.

Cây lớn ở "biệt viện Sa Châu" gặp rủi ro, bị Phạm Nhàn cầm thanh kiếm của

thiên tử tỏa ra khí vương giả, đẽo bỏ vô số vỏ cây. Lý do như vậy hoàn toàn là

vì Khâm sai đại nhân trẻ tuổi của chúng ta đang rất tức giận, lại không thể lộ vẻ

hờn dỗi trước mặt thê tử, cũng không thể lập tức chạy đến kinh thành Bắc Tề

mắng sư phụ em gái ruột của mình. Cho nên, dẫu sao y cũng phải tìm cách để

trút giận.

Phạm Nhàn không phải kiểu BOSS buồn tẻ thích chửi mắng thuộc hạ để giải tỏa

căng thẳng. Vừa hay, kiếp trước khi y nằm trên làm độc giả, đã từng đọc được

một câu chuyện đầy nước mắt, khiến y khóc như mưa. Vì vậy, kiếp này y học

tập theo nhân vật nam chính trong câu chuyện đó.

Vị nam chính thường xuyên bị hắt nước rửa chân đó bị vợ làm tức giận, nhưng

nhịn được bao nhiêu năm năm, thường cứ tới nửa đêm là lẻn ra ngoài đến bên

bờ sông đập cây, để tâm lý đáng thương cân bằng trở lại.

Phạm Nhàn không đập cây, y sử dụng đường đường Tứ Cố kiếm quyết để tước

cây, vừa tước cắn răng oán hận.

Tới khi cây cối trong sân bạc đầu chỉ trong một đêm, hơn nữa quần áo rách

bươm, để lộ cơ thể trần trụi, đoàn người Phạm Nhàn mới lên xe ngựa rời khỏi,

trở về Bành Thị trang viên bên Tây Hồ.

Bên Tây Hồ đã có không ít người đang chờ đợi Khâm sai đại nhân và Quận

chúa nương nương. Hai vị Tổng đốc Tuần phủ trong thành Tô Châu không tiện

đích thân đến, Tri châu Hàng Châu mà Phạm Nhàn âm thầm tán thưởng chẳng

hề khách khí phong tỏa một phần ba con đê bên Tây Hồ, tạo điều kiện cho cho

xe ngựa Phạm phủ đi vào. bản thân hắn lại dẫn theo một đám thuộc hạ Tứ Xử

hầu hạ, chỉ sợ hai vị đại nhân này có gì đó không vừa lòng.

Đối với kiểu nịnh nọt này, Phạm Nhàn rất thoải mái tiếp nhận, dù sao thân thể

Uyển Nhi cũng không được không khỏe, đúng là cần yên tĩnh. Sau khi mọi

người tập hợp trong phủ, Tư Tư và thê tử của Đằng đại gia rất tự nhiên hầu hạ

Uyển Nhi đi nghỉ ngơi, Phạm Nhàn tận dụng thời gian gặp mặt Tri châu Hàng

Châu, ôn tồn động viên vài câu. Nhưng ngày hôm sau, y đã bảo Hổ Vệ Cao Đạt

ngăn tất cả các phu nhân đại quan ở khu ngoài trạch viện.

Phạm thiếu nãi nãi không tiếp khách.

o O o

Uyển Nhi nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt đáng thương vô cùng, đôi mi cong cong

tựa như lá liễu mềm mại trong gió, ánh mắt như khóc như than: "Tướng công à,

tha cho thiếp đi mà."

Phạm Nhàn cười nói: "Ngoan, uống thuốc vào là được rồi, không thì đánh đòn

đấy."

Uyển Nhi không còn cách nào, chỉ có thể khổ sở khó tả uống thuốc vào, không

thể nhịn được thở dài trong lòng, tự hỏi tại sao mình lại ngốc đến thế? Cho

Phạm Nhàn biết nguyên nhân, với tính cách của chàng chắc chắn sẽ không cho

phép mình làm như vậy, biết thế mình dứt khoát không xuống Giang Nam, lén

lút ngừng uống thuốc ở kinh đô là được rồi.

Đột nhiên cô lại ngượng ngùng nghĩ đến, nếu không xuống Giang Nam, cho dù

có ngừng uống thuốc, loại bỏ chất lạ trong người, nhưng... nếu không có chàng,

làm sao mà sinh con được?

Phạm Nhàn đang cầm khăn tay giúp cô lau chút thuốc còn sót lại trên khóe môi,

bỗng thấy gương mặt thê tưởng tượng đột nhiên ửng đỏ. Trong lòng y thầm giật

mình, không biết đầu óc nhỏ bé kia đang suy nghĩ điều gì, hiếu kỳ trêu chọc:

"Nương tử à, sao lại ngượng ngùng như vậy?"

Uyển Nhi lườm y một cái, bực bội nói: "Không nói cho chàng biết."

Cô nhanh chóng thay đổi đề tài, lần này xuống Giang Nam, một mặt là chuyện

đã quyết định từ năm trước, mặt khác còn có một việc quan trọng cần bàn bạc

với Phạm Nhàn. Những việc này, cô không yên tâm để bọn hạ nhân chuyển đạt

tin tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play