Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy an tâm nhất là, sau khi đội buôn Hạ Minh thị

đi qua Bắc Giang, ở một trấn nhỏ nào đó phía nam Thương Châu, đã móc nối

được với người bên phía Bắc Tề.

Bên phía Bắc Tề, vị Tiểu hoàng đế đã bố trí con trai của Trường Ninh Hầu, Vệ

Hoa làm đại đầu lĩnh Cẩm Y vệ, đương nhiên tất cả các mặt hàng sẽ không gặp

bất kỳ vấn đề an toàn nào. Nhưng Phạm Nhàn cũng tò mò, ai đã tự mình xâm

nhập vào lãnh thổ Nam Khánh, mạo hiểm tiếp nhận lô hàng đầu tiên này.

“Chính là bản thân Chỉ huy sứ,” Dường như lúc vừa gặp mặt chính Hạ Tê Phi

cũng thấy kinh ngạc.

Phạm Nhàn cũng giật mình, trong lòng không khỏi đánh giá cao hơn về vị Vệ

Hoa này; ngồi trên chức cao mà lại dám mạo hiểm xâm nhập vào lãnh thổ Nam

Khánh. Ngoài ra y lại không khỏi xem thường lực lượng phòng ngự ở Thương

Châu.

Cẩm Y vệ của Bắc Tề chỉ phụ trách vấn đề an toàn trên con đường đi về phía

bắc, năm xưa là Hoàng thái hậu Bắc Tề và Trưởng công chúa tiến hành giao

dịch, đã tiến hành rất nhiều năm cũng đã thành thạo. Còn bây giờ, Tiểu Hoàng

đế đang thay thế tiến hành giao dịch với Phạm Nhàn, đương nhiên lần buôn bán

đầu tiên này phải thận trọng một chút.

“Người của chúng ta ở phương Bắc thì sao?” Y đột nhiên cau mày hỏi.

Hạ Tê Phi cẩn thận từng chút một nhìn y một cái, rút từ trong lòng ra một bức

thư: “Đây là thư mà một vị Vương đại nhân nhờ hào quang mang về, còn có

một số lễ vật khác được mang tới phía nam."

Phạm Nhàn nhận thư xem thử, quả nhên là nét bút đặc biệt của Vương Khải

Niên. Nhưng y không lấy hộp dài mà Hạ Tê Phi đưa tới, ra hiệu cho hắn đặt

sang một bên, lắc đầu hỏi: "Tiểu tử Vương Khải Niên này còn sợ chết hơn cả ta,

chắc chắn sẽ không sẽ không ngốc nghếch xuôi nam... Nhưng dẫu sao trong số

chúng ta cũng phải có người đi theo, phía Bắc là đội buôn của nhà ai tiếp

nhận?"

Thực ra trong lòng y cũng hiểu rõ, phía Bắc, lộ trình của Thôi gia đã bị mình lén

lút nuốt chửng hoàn toàn, mà triều đình Nam Khánh vẫn cho rằng là do tiểu

hoàng đế Bắc Tề kiểm soát... Chuyện Phạm lão nhị quản lý riêng lộ trình buôn

lậu ở phía Bắc, chỉ có một vài người trong Phạm phủ, Ngôn gia cùng với một

vài tâm phúc của Phạm Nhàn được biết. Hoàng đế Đại Khánh chỉ biết Phạm lão

nhị ở phía Bắc chứ không ngờ rằng Phạm Nhàn lại có gan để đệ đệ trẻ tuổi của

mình nắm giữ sự việc lớn như vậy.

Phạm Nhàn cũng không định nói cho Hạ Tê Phi biết về việc này, vì vậy đây chỉ

là hỏi một câu cho có. Y còn muốn thông qua lời nói của hắn, hỏi thăm từ một

góc độ khác, xem xem đệ đệ nhà mình sinh sống ở phía bắc như thế nào.

Nhưng rất đáng tiếc, lúc đó Hạ Tê Phi chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào người

Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ chứ không mấy để ý đến đội buôn ở phương Bắc. Tuy

nhiên, hắn cũng nghe được một số tin đồn, nghe nói người đang phụ trách việc

xử lý hàng lậu của Nội Khố ở phương Bắc là một thương nhân tàn nhẫn và bí

ẩn. Người thường thậm chí còn không rõ vị chủ nhân kia là nam hay nữ.

Phạm Nhàn cười khẽ, trong mắt lóe lên vẻ hân hoan. Xem ra cuối cùng thằng

nhóc Tư Triệt này cũng học được cách kín tiếng và kiên nhẫn. Nhưng bây giờ

Hải Đường đang ở Giang Nam, cả hắn và Vương Khải Niên đang trà trộn ở

phương Bắc, hệ thống mật thám của Tứ Xử Giám Sát viện lại không tiện giúp

hắn giải quyết quá nhiều vấn đề. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nể mặt mình chắc chắn

sẽ không làm khó hắn, nhưng... chỉ là một thiếu niên mà lại phải xoay xở trong

hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, đúng là khổ cho hắn.

Có điều Phạm Nhàn cũng không định cử người đến giúp đệ đệ của mình, bởi vì

trải nghiệm trùng sinh của chính hắn là minh chứng rõ ràng cho bản thân: mọi

lưỡi gươm sắc đều phải được mài giũa. Tư Triệt có thiên phú kinh doanh, nếu

không trải qua sự mài dũa phức tạp và khó khăn như vậy, đó mới là chuyện

đáng tiếc.

Lại tâm sự vài lời cùng Hạ Tê Phi, Phạm Nhàn càng thấy quý trọng vị từng là

đầu mục của Giang Nam thủy trại, bây giờ là hạ nhân của mình. Hóa lúc ở Sa

Châu thu phục người này lại tạo được lợi thế rất lớn đối với kế hoạch của mình

ở Giang Nam.

“Tất cả đều phải tuân theo phương châm đã định trước.”

Phạm Nhàn nghiêm túc nói: “Tô Văn Mậu ở Nội Khố, ta sẽ để Đặng Tử Việt ở

lại Tô Châu, vấn đề điều chuyển hàng hóa ở Nội Khố, Mã Giai phó khiến sẽ xử

lý, vấn đề sổ sách, nếu như ngươi tạm thời không hiểu thì cứ nghe ý kiến của

các lão quan.”

Các lão quan này đều là những người tài giỏi được lựa chọn từ bộ Hộ, là một

món quà mà Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến tặng cho con trai mình, việc làm sổ

sách giả mạo, chơi một số thủ đoạn nhỏ là quá đơn giản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play