Phạm Nhàn nhìn gương mặt của cô nương này là biết trong lòng cô đang nghĩ

gì, cười lạnh nói: “Có phải đang nghĩ, tương lai ta sinh cũng có thể là quái thai

không?”

Hải Đường nhẹ nhàng nở nụ cười, không đáp.

“Đừng có nghĩ đến chuyện mượn giống như thế!” Không biết có phải Phạm

Nhàn liên tưởng đến cách ra đời mang hơi hướm ngôn tình của mình không, lửa

giận trỗi dậy, hạ giọng gầm lên: “Cũng đừng có nghĩ đến việc bỏ xuân dược vào

trong rượu!”

Hải Đường thấy sắc mặt nổi nóng của y, chỉ cười mà không nói câu nào.

“Tư Lý Lý chưa mang thai.” Phạm Nhàn tức giận nhớ lại việc trước đây, tà hỏa

dâng lên.

Vốn dĩ thân hình hai người trong chăn đã nóng như lửa, lúc này tà hòa dâng lên,

sao có thể không sinh ra dục hỏa. Phạm Nhàn cắn răng, quyết định liều một

phen. Y bất chấp Hải Đường có thể lật tay dễ dàng giết chết mình, nhanh chóng

kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy.

Ôm từ sau lưng, cảm nhận cơ thể nóng bỏng và run rẩy của cô nương nhà người

ta, Phạm Nhàn ghé sát vào tai cô nói: “Nếu cột thật sự hứng thú, không cần

dùng xuân dược, ta cũng sẵn lòng hiến thân cho cô.”

Nhưng lúc ấy, Hải Đường chỉ cười lạnh một tiếng, không buồn quay đầu lại,

điềm nhiên đáp: “Ngoài động tay động chân, ngươi không có bản lĩnh nào khác

khiến ta ngưỡng mộ à?”

Phạm Nhàn tức giận nói: “Nãy mới chỉ động chân, đã động tay bao giờ đâu?”

Hải Đường như nghĩ đến chuyện gì đó, giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng, và

một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Trên con đường từ Nội Khố trở ra…”

Phạm Nhàn lập tức nhớ lại, bên cạnh cánh rừng ngày xuân đó, y ra vẻ lão luyện

nắm tay cô nương nhà người ta, chết cũng không chịu buông.

Chuyện nam nữ vốn là một công một thủ, đổi thủ thành công. Còn Phạm Nhàn

đối với Hải Đường, từ mùa xuân năm ngoái, đã bắt đầu viết thơ trong lòng, sau

đó dùng một tuyệt chiêu tên là ""xuân dược trong lòng”, cộng thêm rất nhiều

tao ngộ sau đó. Mối quan hệ này đã biến hóa xảo diệu, từ đấu trí đấu lực trước

đây chuyển sang đấu tâm, vì vậy tới cuối cùng lại là đấu tình.

Quan hệ giữa hai người đã thay đổi, cảm xúc đã thay đổi, cả thủ đoạn cũng đã

thay đổi.

Tới giờ phút này rồi còn phải đấu cái gì nữa? Đấu với đá có gì vui? Thật ra

Phạm Nhàn rất không thích, cho nên cánh tay hắn luồn qua dưới nách Đóa Đóa,

duỗi tới nắm chặt lấy hai tay cô, thích chí cọ mặt vào gáy cô.

Hải Đường chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên, rõ ràng tên đáng chiếc

kia phía sau đã là người đã có thê thất, nhưng vẫn cố tình trêu chọc mình, đúng

là đáng ghét. Nhưng vì sao trong nửa năm qua đạo tâm của cô lại dần dần rối

loạn, đã không còn giữ được tâm cảnh trong sáng thân cận với tự nhiên như

năm ngoái, thế là vì sao?

Cô thở dài thườn thượt, lần thứ ba trong đêm nay nói cùng một câu: ""Ngươi

thật sự không muốn ta kết hôn à.""

Phạm Nhàn trả lời hàm hồ: ""Nhất định phải gả cho ta, mang theo muội muội

của nàng... chỉ tiếc là cô không có.""

""Ngươi thật sự không biết xấu hổ."" Không biết vì sao Hải Đường lại nổi giận,

nhẹ nhàng cắn môi nói.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng đáp: ""Không còn cách nào khác... không làm ảnh

hưởng đến thanh danh của nàng, không cùng nàng trải qua một đêm, thì mẫu

thân Minh Nhi nhà nàng sẽ buộc nàng phải kết hôn, cách này của ta cũng là bất

đắc dĩ thôi.""

Hải Đường lại thất bại.

o O o

""Hôm nay ngươi tiết lộ nhiều bí mật như vậy, thậm chí bao gồm cả bí mật của

Thần Miếu, chẳng lẽ không sợ ta dùng mỹ nhân kế?"" Hải Đường đột nhiên

cười nói.

Phạm Nhàn nghiêm túc đáp: ""Đóa Đóa... Ngươi đâu phải là đại mỹ nhân.""

Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Nhàn đẩy cửa bước ra, chỉ thấy ánh sáng ban

mai nhẹ nhàng, gió mát lững lờ, thoải mái biết bao, không nhịn được duỗi cái

lưng mệt mỏi.

Á! Trong vườn vang lên tiếng la thất thanh của một nha hoàn, sau đó nha hoàn

này lập tức ngậm miệng lại.

Mọi người đều biết Khâm sai đại nhân và vị Hải Đường cô nương ở phía sau

vườn có mối quan hệ riêng tư, thế nhưng hai người này luôn giữ thái độ trang

trọng trước mặt mọi người, chẳng hề có dấu hiệu gì, ai ngờ hôm nay... Tiểu

Phạm đại nhân lại quang minh chính đại đi ra từ khuê phòng của vị cô nương

kia!

Sáng sớm bước ra từ khuê phòng, điều này mang ý nghĩa gì?

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn nha đầu kia, dịu dàng nói: ""Sáng sớm.""

Sau đó y bước đến gian nhà đằng trước, gặp ai cũng dịu dàng chào: ""Sáng

sớm.""

Trong lúc nhất thời, mọi người trong Hoa Viên đều hơi bối rối, tự hỏi từ bao giờ

mà đại nhân lại trở nên dịu dàng lịch sự đến vậy? Tâm trạng tốt đến mức khiến

người ta phát tức?

Ngay lập tức, tin tức khiến người ta khiếp sợ này dần dần lan xa qua miệng đám

hạ nhân, truyền khắp Hoa Viên, rồi lại tiếp tục đồn đến tai những đám thủ hạ

của Phạm Nhàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play