Nếu thật sự có người nghĩ ra cách, chuyện đầu tiên mà Nam Khánh và Bắc Tề

muốn làm, đó chính là cử người đi dùng phương pháp này giết chết Tứ Cố

Kiếm, sau đó hai nước nhanh chóng chia chác của cải của Đông Di thành và

đám nữ nhân quý tộc của các quốc gia chư hầu!

Trong sảnh này thì chức quan của Đặng Tử Việt là cao nhất trong số mọi người,

cũng khá thân cận với Phạm Nhàn. Nhìn sắc mặt của Đại nhân, nhìn gương mặt

kỳ quái của các đồng liêu, hắn cẩn thận nói: "Đại nhân... có phải bị kiếm khí đả

thương không?"

Phạm Nhàn ngớ người, nổi giận mắng: "Đầu óc ta chẳng làm sao cả!"

Y không quan tâm chuyện các thuộc hạ khiếp sợ đến mức nào, ngược lại còn ép

buộc mọi người nghĩ kế. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong phòng nghị

sự bức đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm kiếm một số ý tưởng

hoang đường. Tuy đám người đưa ra ý tưởng nhưng trong lòng đều cảm thấy

bất an. Đại tông sư chẳng khác nào thần tiên, được dân chúng kính ngưỡng, còn

giờ đây họ lại phải tuân theo mệnh lệnh của Đề ti đại nhân, nghĩ cách làm sao

hại hắn...

Nhưng dẫu sao Giám Sát viện vẫn là nha môn u ám âm hiểm. Chỉ sau vài câu

nói, lá gan của mọi người đã thả lỏng, còn cảm giác được một niềm vui khó tả,

bắt đầu tổ chức thảo luận làm sao giết được đại tông sư... Cho dù có thể không

giết được, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ kích thích rồi.

Có người đứng ra mở đầu nói, đối với đại tông sư, chắc chắn không thể đánh

bại được, do đó muốn đối phó với hắn, đầu tiên là phải làm suy yếu lực lượng

của hắn, tăng cường lực lượng của mình, đề nghị dùng độc.

Ngay lập tức có người phản đối, công lực của đại tông sư đã đạt đến mức siêu

phàm, độc dược vào cơ thể sẽ lập tức tan chảy như tuyết, không có tác dụng gì.

Thế là có người đề nghị, nên chọn loại thuốc kích thích đặc tính của bản thân cơ

thể, không phải là độc từ bên ngoài, nhưng trong thời gian ngắn có thể điều

chỉnh tâm trạng hoặc sức lực của cơ thể, sau đó sẽ tự suy yếu.

Phạm Nhàn lạnh lùng xen vào: "Đó là xuân dược."

Lại có người nói, muốn đoạt mạng người, phải trước tiên làm rối loạn tâm trí

họ, muốn khiến người diệt vong, phải trước tiên phải khiến họ điên cuồng. Nên

bố trí một số cảnh tượng đặc biệt, kích thích tâm trạng của đại tông sư, khiến

cho tâm trí hắn rơi vào hỗn loạn.

Phạm Nhàn gật đầu một cái, cực kỳ tán thưởng, nhưng trong lòng lại chửi thầm,

u Dương Phong phát điên lại càng lợi hại.

Đặng Tử Việt suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên vỗ bàn một cái nói: “Thật ra

không khó, chỉ cần nghĩ cách bố trí một cái bẫy, khiến đối thủ không thể chạy

trốn, rồi dùng nỏ doanh của Lục Xử bao vây, bắn liên tục không ngừng, tiêu hao

chân lực của hắn, liều cả vạn mũi tên cũng phải khiến đối thủ suy yếu... Sau đó

sẽ dùng Hắc Kỵ của Ngũ Xử xung kích. Dẫu sao đại tông sư cũng không phải là

thần, một mình đấu với ngàn người còn có thể, một mình đấu với ngàn kỵ

binh... chỉ có nước chết thôi."

Phạm Nhàn nhìn hắn, hỏi: "Kế hoạch này của ngươi, đoán chừng phải chết bao

nhiêu người?"

Đặng Tử Việt tính toán trong chốc lát, đáp: "Có lẽ nỏ doanh của Lục Xử sẽ bị

diệt sạch, chắc Hắc Kỵ còn sống sót được một phần mười."

Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Ta muốn giết người, không phải muốn người của mình

đi chịu chết."

Đặng Tử Việt hưng phấn nói: "Nếu thực sự thành công, chết bao nhiêu người

cũng không đáng kể."

Phạm Nhàn nhíu mày một cái, cười lạnh nói: "Vậy ngươi làm cách nào để khiến

đối phương bất động không trốn chạy? Đứng yên đó để ngươi bắn, để ngươi

xung kích? Hắn đâu phải người rơm..."

Đặng Tử Việt im lặng.

Mọi người vẫn tiếp tục động não, ý kiến được đưa ra cũng càng lúc càng hoang

đường và vô căn cứ. Có người đề nghị bắt cóc, có người đề nghị chơi trò tuyết

lở, có người đề nghị đặt bẫy trên hầm cầu.

Sau đó ý kiến phản bác cũng theo đuôi, đầu tiên là Tứ Cố Kiếm không có người

thân nào, người thân của hắn đều bị chính hắn giết sạch rồi. Đồng thời Đông Di

thành quanh năm suốt tháng không thấy bông tuyết nào. Còn đề nghị cuối cùng,

ai nấy khịt mũi coi thường, không buồn để ý đến.

Phạm Nhàn lạnh lùng quan sát cảnh tượng này, trong lòng thoáng an tâm. Lần

họp bàn này trông rất hoang đường, thật ra là y muốn hóa giải tâm trạng kinh

hãi của các thuộc hạ đối với chuyện Bão Nguyệt lâu ngày hôm nay. Diệp Lưu

Vân đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên đã khiến trong lòng những người này nảy

sinh ám ảnh mãnh liệt, thậm chí trên gương mặt Cao Đạt cũng khó mà thấy vẻ

kiên nghị lúc trước.

Dẫn dắt các thuộc hạ như vậy làm việc, thì không để để mặc bọn họ chìm trong

tâm trạng bất ổn như vậy được.

Cho nên Phạm Nhàn mới quang minh chính đại yêu cầu mọi người bàn bạc xem

làm sao giết chết được đại tông sư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play