Cho nên... Phạm Nhàn đập mạnh mặt bàn, nổi giận hét lớn: “Đã làm đại sự sao

lại câu nệ tiểu tiết! Nếu không thi triển một đòn sấm sét như vậy, cứ để Giang

Nam như những năm vừa rồi, Minh gia sẽ hại chết bao nhiêu người? Lũ hải tặc

kia còn định giết chết bao nhiêu người nữa? Quốc Khố thiếu hụt, ngươi định bù

lại cho ta à?“

Không chờ Diệp Lưu Vân trả lời, đầu ngón tay bất kính kia lại đưa lên, cực kỳ

to gan và vô lễ chỉ thẳng vào mũi Diệp Lưu Vân, mắng chửi: “Còn cái Quân

Sơn hội kia, chẳng lẽ lại sạch sẽ hơn ta? Ngươi có thân phận thế nào... sao lại

không e ngại hạ thấp mình đến mức làm việc cho chúng? Ngài là tông sư của

triều đình ta, không đứng về phía ta thì thôi, tại sao lại đứng về phía đó?“

Câu nói cuối cùng đã khéo léo chuyển hướng, nhắm thẳng vào lòng người.

Diệp Lưu Vân khẽ cau mày, chậm rãi nói: “Quân Sơn Hội, vốn không như

ngươi nghĩ.“

Phạm Nhàn cười nhạo nói: “Đương nhiên ta biết, ngài là đại tông sư ngồi tít trên

cao nhưng dẫu sao cũng là con người, cần hưởng thụ. Đi khắp thiên hạ? Lang

thang khắp nơi có lẽ sẽ vui, nhưng nếu phải chịu cảnh dãi nắng dầm mưa, thế

thì có gì tiêu sái? Mỗi khi đến một châu trong thiên hạ, nếu có người chào đón,

phục vụ, tôn kính... tự nhiên ngài vui vẻ. Mà có thể khiến toàn bộ thiên hạ đều

phụng dưỡng ngài, ngoại trừ Quân Sơn Hội kia ra còn ai có thể làm được?“

Diệp Lưu Vân mỉm cười nhìn y, dường như không ngờ người trẻ tuổi này có thể

dễ dàng nhìn ra mối quan hệ giữa bản thân và Quân Sơn hội như vậy.

Mọi chuyện vốn chỉ đơn giản như vậy, Khổ Hà được Bắc Tề phụng dưỡng, Tứ

Cố Kiếm có Đông Di thành phụng dưỡng, vị trong hoàng cung đương nhiên

được Khánh Quốc phụng dưỡng, nhưng đường đường là Diệp Lưu Vân thì sao?

Đi khắp thiên hạ không về nhà, hóng gió trên biển, ngắm tùng Đông Sơn, du

sơn ngoạn thủy, tất cả những thứ này đều cần có người quản lý, có người phối

hợp.

Đại tông sư cũng phải ăn cơm, cũng phải ở khách sạn, đặc biệt là người có địa

vị như vậy, chắc chắn không thích kiểu vuốt đuôi sáo rỗng, không muốn ở trong

gian nhà tĩnh mịch, giao tiếp với đám người cô đơn ẩn thân nơi hoang vu sơn

dã.

Ở trong gian nhà là cần tiền, tới núi thăm bạn cũng cần lộ phí, đi xa, vân du thế

gian, thực ra là cách sống xa xỉ nhất.

Cũng đâu thể để đường đường đại tông sư lại đi cướp xe cướp đường.

Phạm Nhàn còn chưa nói xong, y cười lạnh nói: “Nhưng mối quan hệ giữa con

hiền cháu thảo của ngài với Quân Sơn hội lại không đơn giản như vậy... Muốn

vớt người dưới tay bản quan, cũng không đơn giản vậy đây. Quân Sơn hội bảo

vệ đôi tay như đàn bà này cho ngài, chẳng lẽ ngài định dùng đôi tay này chống

cả vòm trời cho Quân Sơn hội?”

Trong lúc trò chuyện, ánh mắt của y như vô tình hay vô ý hạ xuống đôi bàn tay

của Diệp Lưu Vân đang dựa bên cạnh bàn.

Đôi tay kia trắng trẻo như bạch ngọc, không một chút nếp nhăn, hoàn toàn

không giống đôi tay của người già, mà càng giống đôi bàn tay của một vị cô

nương chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, biết thêu tranh hoa điểu trong

khuê phòng.

Đây là dấu hiệu từ nhiều năm trước, Diệp Khinh Mi đẩy Ngũ Trúc vào kinh đô

Khánh Quốc, sau trận chiến đầu tiên giữa Ngũ Trúc và Diệp Lưu Vân, Diệp

Lưu Vân đã quăng kiếm để mà đại thánh tán thủ. Sau bao năm rồi, đôi tay đó

vẫn không hề thay đổi.

Diệp Lưu Vân nghe Phạm Nhàn nói đôi tay mình như tay đàn bà, đôi mắt tĩnh

lặng như làn nước mùa thu dần dần sôi trào ý chí.

o O o

Then chốt trong cuộc đàm phán là nắm giữ tâm trạng của đối phương, cho dù

đối phương đó là một đại tông sư ngồi cao chót vót. Cho nên khi Phạm Nhàn

phát hiện ra cơn thịnh nộ sắp sửa bộc phát trong lòng Diệp Lưu Vân, y lập tức

đổi giọng, chậm rãi nói: “Có lẽ còn một chút thời gian mới đến lúc Hắc Kỵ tấn

công... Nếu ngài thật sự quan tâm đến con hiền cháu thảo trong trang viên kia...

có phải ngài nên giao Chu tiên sinh cho ta không?“

Diệp Lưu Vân nhìn y như cười như không, tựa hồ đang cười nhạo y , nhưng lại

như đang nhìn một đứa trẻ vô tri miệng còn hôi sữa: “Bây giờ ngươi lại sẵn lòng

chấp nhận điều kiện của ta?“

Phạm Nhàn nhẹ nhàng hạ thấp tầm mắt, tuy trong lại thầm căng thẳng. Y vốn

tưởng Diệp Lưu Vân không ngại khổ cực mang tiên sinh thu chi của Quân Sơn

hội đến Bão Nguyệt lâu là định dùng Chu tiên sinh đổi lấy hậu nhân của Diệp

gia trong Quân Sơn Hội.

Lẽ nào, đối phương hoàn toàn không có ý định này?

“Từ xưa đến nay ta không chấp nhận bị người khác ép buộc bởi. . . bất cứ điều

kiện nào.”

Y ngẩng đầu lên, đôi mắt tĩnh lặng đầy thành ý nhìn về phía khuôn mặt già cả

của Diệp Lưu Vân: “Nhưng điều này không có nghĩa là, ta không muốn đạt

được một hiệp nghị nào đó với một vị tiền bối đáng tôn trọng.“

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play