Tình cờ có người liên tưởng tới vị Chính sứ Chuyển Vận ti mới tới Nội Khố,

cũng là vị Khâm sai đại nhân kia; lại nghĩ tới tháng vừa rồi thiếu gia Minh gia

âm thầm trao đổi với mọi người, bấy giờ mới đoán ra. Hôm nay Nội Khố chiêu

mua, chỉ e sẽ không được mưa thuận gió hòa như năm vừa rồi, cũng không rực

rỡ vui tươi như sắc hôm nay.

Hai dãy phòng dưới mái hiên đã được dán tên, các nhà lần lượt tiến vào theo thứ

tự. Minh gia được bố trí ở gian phòng lớn xếp thứ nhất bên tay trái, bọn họ cũng

mang theo nhiều người nhất, tổng cộng mười sáu vị chưởng quầy và người làm,

vừa vào phòng là có thị nữ và hạ nhân do Chuyển Vận ti sắp xếp tới bưng trà rót

nước, đưa khăn mặt nóng hổi và một số món điểm tâm nhỏ bé tinh xảo.

Tuy người chiêu mua là quan phủ, nhưng bọn họ cũng biết cần phải chăm sóc

đám người giàu có này cho tốt, giống như câu nói của Phạm Nhàn sau khi biết

bố trí năm ngoái, muốn giết heo, đương nhiên trước tiên phải nuôi heo cho mập

cái đã.

Minh Thanh Đạt ngồi yên trên ghế tựa, hai mắt híp lại nhìn ánh mặt trời trong

lành len lỏi trong đình viện ngoài cửa. Trước khi vào sân hắn đã trao đổi ánh

mắt với các thương nhân kia, biết suy nghĩ của mọi người cực kỳ nhất trí. Lợi

ích đang ở trước mặt, không ai muốn nâng giá tiền lên quá mức, đặc biệt là đám

thương nhân này vốn không dám đắc tội với mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng Minh Thanh Đạt mới thoáng yên tâm hơn một chút, hạ

giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

Minh Lan Thạch hết sức quy củ đứng bên cạnh phụ thân, cúi người nói: “Sắp

rồi.” Hắn giơ bàn tay trắng trẻo ra bưng trà đưa tới trước người phụ thân, đội tay

này cực kỳ sạch sẽ, cứ như chưa từng thấm máu.

Minh Thanh Đạt gật đầu, nếu triều đình vẫn tổ chức chiêu mua công khai, thế

thì thiên hạ này không ai có đủ tiền của để cạnh tranh với mình, chắc cũng

không khác gì năm ngoái. Nhưng không biết vì sao bờ môi hắn vẫn hơi khô

khô, có lẽ tuổi tác dần cao, sức lực cũng kém dần.

Nghĩ tới điều này, trong lòng Minh gia chủ lại dâng lên tâm trạng khó tả, mẫu

thân của mình đã từng đó tuổi rồi, vì sao thân thể xương cốt vẫn còn khỏe mạnh

như vậy?

Minh Thanh Đạt vô thức đưa mắt nhìn lướt qua phía đối diện, dễ dàng phân biệt

được gia tộc đại biểu trong những gian phòng này. Tuy mấy năm nay hắn đã rất

ít khi đích thân tham gia thương trường, nhưng giao tình thế hệ trước vẫn còn.

Hôm nay mấy nhà này đều phái con cháu đời thứ hai tới, xem ra đối phương

cũng hiểu, nội khố có mười sáu hạng mục, phần mà Thôi gia để lại thì cướp

được, chứ tám hạng mục mà Minh gia đã chọn thì bọn họ tuyệt đối không được

động vào.

Chỉ có điều... gian phòng cuối cùng dưới mái hiên đối diện vẫn đóng cửa, không

biết thư mời được đưa cho nhà nào mà người vẫn còn chưa tới.

Minh Thanh Đạt uống một ngụm trà cho trơn họng rồi nhíu mày nói: “Ất lục là

nhà ai? Sắp bắt đầu rồi, sao người còn chưa tới?”

Minh Lan Thạch ngớ người, không cách nào trả lời, vì rõ ràng hắn đã điều tra

rất chi tiết rồi, sao vẫn còn một gian phòng trống?

Trong lòng Minh Thanh Đạt bắt đầu có cảm giác báo động.

Sau khi Phạm Nhàn trả lại bốn mươi vạn lượng ngân phiếu là chìm vào tĩnh

lặng, không biết rốt cuộc vị Khâm sai đại nhân kia đang suy nghĩ điều gì. Hắn

nhìn con trai mình một cái, khẽ oán trách: “Làm việc phải kín kẽ không một lỗ

hổng, còn không điều tra được hết người, lát nữa lỡ xảy ra vấn đề gì thì làm

sao?”

Minh Lan Thạch sắc mặt lúng túng, không thể làm gì khác đành phải nhận sai,

trong lòng lại thấy không phục, đám đại tộc quyền thế này đều có thói xấu ngoài

một đằng trong một nẻo như vậy. Hắn thử thăm dò: “Liệu có phải thương nhân

buôn muối của nhà nào không... Bọn họ thường làm việc rất kỳ quái, không

khéo lần này cũng thèm khát...”

Minh Thanh Đạt vẻ mặt âm trầm lắc đầu nói: “Không phải buôn muối. Một là

bọn họ đã hứa với chúng ta, hai là Tiết đại nhân cũng từng cam đoan với ta.”

Vị chủ nhân Minh gia này nhìn gian phòng không một bóng người phía đối

diện, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nhìn cửa sổ thủy tinh tỏa ra hàn ý mơ hồ,

trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

“Lần này đúng là đáng tiếc.” Trong thư phòng phủ Tổng đốc Giang Nam, một

vị sư gia thở dài: “Thôi gia để trống sáu hạng mục, chúng ta lại không tiện

nhúng tay vào, phải trơ mắt nhìn lượng bạc lớn như vậy bị Minh gia cùng đám

nhà giàu địa phương chia cắt, đúng là đáng tiếc.”

Đại quan một cõi, Tổng đốc khu vực Giang Nam, quan lớn nhất phẩm Tiết

Thanh đại nhân mặt mày mỉm cười, không nói một lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play