Mãi tới giờ phút này, Phạm Nhàn mới bực bội thừa nhận, đúng là mình đã xem

thường vị quân vương trẻ tuổi ở phương bắc.Do Khánh Quốc trông coi cực kỳ

nghiêm ngặt con gà vàng bắt mắt nhất thiên hạ Nội Khố, các nước cũng chẳng

có cách nào, loại chuyện trộm cắp công nghệ đã làm mười mấy năm mà không

thành công... Ai ngờ Hoàng đế Bắc Tề lại bố trí lắt léo, chơi chiêu nhưng vậy!

Đối với Hoàng đế Bắc Tề mà nói, nếu làm ăn trộm mà không trộm được bảo bối

nhà ngươi, làm giặc cướp mà không đánh thắng được hộ vệ nhà ngươi, thế thì ta

sẽ lắc mình biến hóa, biến thành một thương nhân tư bản không có tên tuổi, lẫn

vào quá trình nhà ngươi bán bảo bối. Tuy không được ăn miếng đầu nhưng cũng

không phải ăn chút đồ thừa! Chẳng qua sau khi bố trí ván cờ trải khắp thiên hạ

này lại xuất hiện biến cố khiến người Bắc Tề vui mừng là Phạm Nhàn, thế nên

Hoàng đế Bắc Tề càng trở nên hào phóng và trầm ổn.

Phạm Nhàn thở dài, trên đời này còn nhiều người thông minh tuyệt đỉnh, đa

mưu túc trí. So với họ, người theo chủ nghĩa quốc tế như y đúng là mang đậm ý

vị của chủ nghĩa lý tưởng.

“Ngươi tức giận à?” Hải Đường nhìn sắc mặt y, dò hỏi.

Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu: “Nếu Hoàng đế nhà cô luôn lừa gạt ta trong

chuyện này, đương nhiên ta phải tức giận rồi. Nhưng hôm nay hắn vẫn phối hợp

với ta, ta có gì mà tức giận. Hôm nay cứ như hắn coi đống tiền này là con tin,

giao hết vào tay ta. Như vậy... đủ để đổi lấy lòng tin của ta đối với hắn.”

Hải Đường thở dài nói: “Ngươi không phải người dễ tin tưởng người khác.”

Phạm Nhàn cúi đầu, chậm rãi nói: “Tin tưởng là lẫn nhau, ta chỉ tò mò vì sao

Hoàng đế của nhà cô lại tin tưởng ta như vậy? Phải biết ngày sau nếu hai nước

trở mặt hay ta có tư tâm gì khác, bất cứ lúc nào ta cũng có thể nuốt sạch bạc của

hắn, cắt đứt tuyến đường hàng hóa của mình, mà hắn hoàn toàn không thể lật

bàn.”

Y ngẩng đầu lên, nhìn cặp mắt trong trẻo như hồ nước của Hải Đường, nhẹ

giọng nói: “Ta cảm thấy hơi nghi ngờ lòng tin sâu sắc mà lại đột ngột này.”

Hải Đường im lặng suy nghĩ một hồi, mặt mày chợt giãn ra, cười nói: “Sau khi

ta nhắc tới khoản bạc này với ngươi trong thư... rất giống với khi lời đồn đại về

thân thế của ngươi vừa xuất hiện trong thế gian.”

“Hả?” Phạm Nhàn nghi hoặc nhìn cô: “Có gì liên hệ?”

Hải Đường mỉm cười: “Có lẽ theo bệ hạ thấy, ngươi đã là hậu nhân của Diệp

gia, thế thì chắc chắn ngươi không thể thỏa mãn với việc làm quyền thần trong

Khánh Quốc, hơn nữa ánh mắt ngươi tuyệt đối không dừng lại ở giới hạn biên

giới. Tất cả những gì Khánh Quốc có thể cho ngươi, Đại Tề ta cũng có thể cho

ngươi, chỉ e bệ hạ còn có ý tứ gì khác...”

Còn chưa nói dứt lời nhưng Phạm Nhàn đã hiểu ý, lắc đầu cười tự giễu: “Cám

ơn ý tốt của hoàng đế nhà cô, ta đâu có muốn trợn mắt coi khinh nghìn lực sĩ.”

Hải Đường mỉm cười nói: “Hiếm khi thấy ngươi có hứng làm thơ.”

“Ta càng không cúi đầu làm trâu cho lũ trẻ.” Phạm Nhàn lạnh nhạt nói: “Huống

chi sau này Hoàng đế nhà cô cũng biết ta thật sự là Hoàng tử Khánh Quốc...”

(Gốc của hai câu trên:

Hoành my lãnh đối thiên phu chỉ,

Phủ thủ cam vi nhụ tử ngưu.

Bản dịch của thivien:

Trợn mắt xem khinh nghìn lực sĩ

Cúi đầu làm ngựa các nhi đồng)

“Trên đời này có rất nhiều Hoàng tử còn hậu nhân của Diệp gia lại... chỉ có một

mình ngươi.” Hải Đường nhẹ nhàng nói, thể hiện rõ ý tứ của bên Bắc Tề.

Phạm Nhàn nở nụ cười, không tiếp tục đề tài này. Y ở Khánh Quốc đang lúc nở

mày nở mặt, tuy trong cung có vài vị phu nhân, kinh đô có hai vị Hoàng tử,

mình đối phó cũng hơi khó khăn; nhưng xét theo lương tâm, trước mắt vị

Hoàng đế vẫn đóng vai người cha hiền, coi như không tệ, y không tìm được lý

do nào có sức thuyết phục để đi cân nhắc lời mời của bên Bắc Tề.

“Nói lại chuyện lúc trước đi.” Phạm Nhàn nói: “Vì sao cô không thể thích ta?

Ta không thể thích cô?”

Hải Đường ngây ngốc, thậm chí hơi giận, nghĩ thầm sao y cứ dây dưa trong

chuyện này như vậy. Cô lạnh giọng nói: “Xưa nay Đóa Đóa vốn không để ý tới

chuyện nam nữ, trong tình cảm vốn không chia lớn nhỏ, nhưng có khác biệt trên

dưới. Ta không muốn diệt tình tuyệt tính, nhưng sẽ không suy nghĩ tới vấn đề

này.”

Phạm Nhàn hiểu cô nương này đang thể hiện ý coi vạn dân trong thiên hạ là trên

hết, khẽ chế nhạo: “Đặt nỗi lo của thiên hạ lên trên đầu? Sống cả đời như vậy

chẳng nhàm chán quá ư, Hoàng đế nhà cô còn có mũ mà đội...”

Y không nói mũ có màu gì, đột nhiên nở nụ cười như ánh mặt trời nói: “Đóa

Đóa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play