Hải Đường cúi đầu, không giải thích điều gì mà thẳng thắn nói: “Đóa Đóa cũng

là người rất để ý tới việc này, dù sao ngươi và ta thuộc hai nước khác nhau,

không có hai chữ tín nhiệm thì khó mà làm được việc.”

Đã nói ra thành lời rồi thì còn lại tương đối đơn giản, chẳng qua lúc này lại đi

hỏi rốt cuộc Hải Đường có muốn tới bên trong cùng nhìn lén hay không, hay là

Phạm Nhàn hiểu lầm vị cô nương này, đều là chuyện không cần thiết. Nhờ cái

miệng chua ngoa của Phạm Nhàn mà lòng tín nhiệm giữa hai người được khôi

phục một mức độ nào đó, giờ lại nhắc tới chuyện xưa thì có vẻ quá là ngu xuẩn.

Hai người đi song song về phía trước, Hải Đường liếc mắt nhìn y, nhíu mày, hai

tay vẫn khoanh trong ống tay áo, dẫu sao cũng không thoải mái bằng Phạm

Nhàn đút trong túi áo. Phạm Nhàn nhẹ nhàng giải thích: “Quan phục của Giám

Sát viện, ta bảo Tư Tư mở thêm hai miệng túi thôi.”

Hải Đường mỉm cười, thở dài có vẻ khá tiếc nuối.

Trong cánh rừng bên cạnh quan đạo, tiếng sàn sạt lại vang lên, cặp đôi này

không có chuyện nam nữ nhưng lại yêu cầu nghiêm ngặt về lòng tin của đối

phương, giờ hệt như nửa năm trước trên con đường bên bờ sông Ngọc Tuyền

trong hoàng cung Thượng Kinh Bắc Tề, cứ thế rất tự nhiên kéo gót chân biếng

nhác đi tới.

Phía trước phía sau đều là cảnh sắc mùa xuân, đỉnh đầu là lá xanh mơn mởn.

“Định đối phó với Minh gia như thế nào?” Hải Đường nhỏ giọng hỏi.

Phạm Nhàn nhướn mày nói: “Nội Khố mở cửa chiêu mua, tổng cộng mười sáu

hạng mục, năm vừa rồi hai nhà Thôi Minh chiếm mất mười bốn hạng mục. Bây

giờ Thôi gia sụp đổ, để lại khoảng sáu hạng mục, ta đã bố trí người tới tiếp

nhận, đợi tới giữa năm Tư Triệt ở phía bắc thu nhận xong xuôi sản nghiệp còn

lại của Thôi gia, hai bên bắc nam sẽ móc nối với nhau, tuyến đường sẽ lại được

khơi thông. Chỉ cần vị... Vệ chỉ huy sứ của các ngươi không chỉnh lý lung tung,

tuyến đường chuyển hàng hóa Nội Khố tới phương bắc sẽ không có vấn đề gì.

Còn trong đó có bao nhiêu phần là hàng lậu thì phải xem ta có thể nắm giữ Nội

Khố tới mức độ nào, ngoài ra là không biết nhân thủ mà bên phía phụ thân điều

tới cho ta có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng.”

Đây là hiệp nghị giữa y và tiểu hoàng đế Bắc Tề, Hải Đường xuôi nam, đương

nhiên là tới quan sát việc này cùng khoản bạc lớn kia.

Hải Đường im lặng một hồi rồi nói: “Cho dù ngươi có thể nắm giữ toàn bộ Nội

Khố chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng nếu số lượng ngươi chuyển tới phương

bắc... dựa theo hiệp nghị thì còn nhiều hơn đống hàng lậu mà Trưởng công chúa

đã chuyển năm vừa rồi, ngươi làm sao cam đoan sản lượng với triều đình Khánh

Quốc? Ta lo ngươi không tiện trả lời Hoàng đế Khánh Quốc, trước khi đến đây

lần này,bệ hạ cũng nhờ ta nhắn lại cho ngươi. Năm nay không cách nào thỏa

mãn nhu cầu của phương bắc, có thể tạm hoãn hai năm, đợi ngươi vững gót rồi

bàn, dù sao đây cũng là kế hoạch lâu dài.”

Phạm Nhàn ngây người, không ngờ Hoàng đế Bắc Tề lại lo lắng thay mình như

vậy, không nhịn được nở nụ cười nói: “Xem tình huống ra sao đã, chỉ cần việc

sản xuất của Nội Khố năm nay có tăng trưởng so với mấy năm trước, ta cũng

tiện giao phó lại với triều đình.”

Hải Đường nhìn y một cái, nghi hoặc nói: “Tăng trưởng được là do đâu?”

Phạm Nhàn bất đắc dĩ nói: “Thứ nhất đương nhiên là các xưởng sản xuất trong

Nội Khố có gia tăng, sau đó làm sao giả sổ sách vận chuyển ngầm hàng hóa ra

ngoài thì đã có lão chưởng quầy, Tô Văn Mậu và các lão quan bộ Hộ gian lận

trên giấy tờ. Ngươi cũng biết người trong Nội Khố vốn là ta, ta muốn san bằng

vết tích cũng không khó lắm. Thứ hai là, ta định gặm một phát thật mạnh trên

người Minh gia, bới của cải từ đại tộc này ra dâng hai tay lên cho bệ hạ, chắc

chắn bệ hạ sẽ rất cao hứng.”

Trở lại câu hỏi lúc đầu của Hải Đường, rốt cuộc định đối phó với Minh gia thế

nào. Hải Đường nghe giọng điệu của y, dường như không định san bằng Minh

gia trong thời gian ngắn. Cô hơi bất ngờ hỏi: “Ngươi dung thứ cho Minh gia?”

“Không thể không dung thứ, ít nhất trong vòng năm năm.” Phạm Nhàn cười tự

giễu: “Căn cơ của Thôi gia quá phù phiếm, chiến tuyến trải quá xa, cho nên

Giám Sát viện mới có thể đánh một trận mà thành công. Nhưng Minh gia là đại

tộc trăm năm, từ trước khi có Nội Khố đã là danh môn tại Giang Nam, căn cơ

cực kỳ vững chắc. Đại tộc mấy vạn người, nắm giữ không biết bao nhiêu chức

vị trong triều đình, nếu dùng thủ đoạn lôi đình để đối phó, chỉ e khu vực Giang

Nam sẽ đại loạn. Mấu chốt nhất là...”

Sắc mặt y nghiêm nghị hẳn lên: “Nhiều năm nay Minh gia kiếm được không ít

lợi ích từ Nội Khố, nhưng chuyện làm ăn lớn như vậy đương nhiên bọn họ

không thể nuốt một mình được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play