๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Thật ra không rời khỏi kinh đô, luôn ở bên cạnh Viện trưởng, chỉ cần biết

đại nhân được bình an là được rồi." Sau ba năm không gặp, hai người không hề

có chút xa cách nào, Vương Khải Niên giọng khàn khàn nói.

Phạm Nhàn im lặng rất lâu rồi nói: "Ta... đã về muộn quá."

Y nói đến chuyện của Trần Bình Bình. Vương Khải Niên cúi đầu, cũng im

lặng rất lâu rồi nói với giọng trầm trầm: "Là ta báo tin quá chậm."

Thật ra cả hai đều đã cố hết sức, nhưng vẫn không thể thay đổi điều đã xảy

ra. Một nỗi buồn man mác và tâm trạng tự trách bao trùm cả phòng.

"Gia đình có mạnh khỏe không?"

"Vẫn khỏe, chắc triều đình không tìm ra được."

"Vậy thì tốt, hãy quay lại bên ta."

"Được."

o O o

Sau đoạn đối đáp tự nhiên như vậy, trái tim lạnh lẽo bấy lâu nay của Phạm

Nhàn dường như ấm áp trở lại một chút. Y nhẹ giọng hỏi: "Ta sai ngươi đi theo

đại đội tới Đông Di thành, sao ngươi lại trở về?"

"Bốn nghìn năm trăm người của đội Hắc Kỵ đã vào phạm vi Đông Di thành,

chắc bây giờ đang lên đường đi tới Thập Gia thôn. Ta đã hoàn thành những việc

Viện trưởng giao phó, nên ta vội vã quay trở lại, có điều chậm trễ đôi ngày nên

mới về muộn như vậy." Vương Khải Niên nói: "Kinh Qua, lão già Thất Xử kia

cùng Tông Truy đều trong đoàn người đó. Những lực lượng mạnh nhất mà Viện

trưởng để lại đang tập trung về Thập Gia thôn."

Phạm Nhàn im lặng một lát, khuôn mặt phức tạp cười nói: "Không ngờ

chuyện Thập Gia thôn cũng không che giấu được ông ta."

"Viện trưởng muốn biết điều gì thì nhất định sẽ biết." Vương Khải Niên nói.

"Không nói những chuyện đó nữa." Phạm Nhàn thở dài: "Có ngươi bên

cạnh, nhiều việc cũng thuận tiện hơn nhiều, ít ra như hôm nay, ta khỏi phải mất

bảy ngày mới thoát khỏi cái lưới kia."

Sau vài câu, Vương Khải Niên đã rõ những chuyện gần đây xảy ra ở kinh

đô. Lão khẽ thở dài: "Giá như Giám Sát viện còn trong tay, làm việc sẽ dễ dàng

hơn nhiều."

Hôm nay, những người Phạm Nhàn thực sự có thể tin tưởng và điều động

được, ngoài Khải Niên tiểu tổ ra thì chính là những thuộc hạ thân tín trải rộng

khắp thiên hạ. Có điều, bản bộ của Giám Sát viện đã dần rệu rã tan vỡ, đặc biệt

là hai chuyện con Ngôn Băng Vân vốn nhiều đời kiểm soát Tứ Xử, nếu cứ thế

này thì e rằng ảnh hưởng của Phạm Nhàn cùng nhóm lão thần trong Viện sẽ

ngày càng yếu đi.

"Dẫu sao thiên hạ này vẫn là thiên hạ của bệ hạ, cho dù ban đầu quan lại

trong Viện sẽ đau xót cho số phận của Viện trưởng, nhưng theo thời gian, họ

cũng phải chấp nhận thực tế này, trung quân ái quốc mà... " Khóe miệng Phạm

Nhàn nhếch lên, chỉ trước mặt số ít người y mới bày tỏ thái độ khinh miệt và coi

thường hoàng quyền như vậy: "Có bao nhiêu người dám đối đầu trực diện với

cái ngai vàng ấy?"

"Ngôn đại nhân không phải loại người đó." Vương Khải Niên khàn giọng

nói. Ngôn đại nhân trong câu này tất nhiên là chỉ Ngôn Nhược Hải: "Ta không

hiểu Ngôn Băng Vân đang nghĩ gì."

"Viện trưởng có dặn dò hắn." Phạm Nhàn nhắm mắt lại nói: "Viện trưởng

không muốn vì mình mà thiên hạ đổ máu, đồng thời tìm mọi cách bảo toàn sức

mạnh còn lại trong tay ta, cắt đứt quan hệ với ta. Nếu ta... biểu hiện tốt như Viện

trưởng hy vọng, chỉ trong vài năm ta sẽ lại vươn lên. Lúc đó... bệ hạ cũng đã già

cả."

Đúng vậy, đây chính là nguyện vọng của Trần Bình Bình. Thái độ bề ngoài

ấy lại phù hợp với quan điểm coi trọng thiên hạ của Ngôn Băng Vân, nên hắn

rất bình tĩnh và kiên định tiếp tục thi hành theo sắp đặt của Trần Bình Bình.

Tiếp theo, cần xem thái độ của Phạm Nhàn mà thôi.

"Ngôn Băng Vân sẽ không để yên nhìn Giám Sát viện biến thành cỗ máy

báo thù của ta, đồ công không thể dùng riêng, đó có lẽ là quan điểm rất tiến bộ

của hắn." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Nhưng hắn quên rằng, thiên hạ này chính

là của riêng của bệ hạ, mọi quan lại và binh lực đều là đồ riêng của bệ hạ."

Y mỉa mai nói: "Tiếc rằng Tiểu Ngôn công tử lại không hiểu điều này. Trung

thần nghịch tử, không dễ gì làm tròn cả hai, hy vọng về sau hắn có thể ngồi yên

ổn trong Viện."

Vương Khải Niên nghe ra, Phạm Nhàn không hề căm hận gì Ngôn Băng

Vân, híp mắt lại hỏi: “Tiếp theo phải làm thế nào?"

"Ngươi nghỉ ngơi trước đã. Mười nghìn năm quá dài, nhưng cũng không thể

tranh giành trong sớm chiều." Phạm Nhàn đứng bên cạnh Vương Khải Niên,

nhẹ nhàng vỗ vai bờ vai đang chùng xuống của lão, ôn tồn nói: "Mấy ngày qua

ngươi cũng mệt mỏi, tìm nơi ở yên tĩnh trong kinh đô nghỉ đi, chắc cũng ít ai

tìm ra ngươi. Sau đó... ta có việc giao phó cho ngươi."

Với khả năng truy tung che giấu của Vương Khải Niên, cho dù triều đình

vẫn giăng lưới lớn bên ngoài Phạm phủ, chỉ e cũng không ngăn cản được lão

gặp mặt Phạm Nhàn. Có lão, dù thân thể Phạm Nhàn ở lại kinh đô, nhưng rốt

cuộc tiếng nói cũng có thể truyền ra ngoài, chẳng phải vất vả như bảy ngày vừa

qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play