๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Điều làm Lâm Uyển Nhi bất ngờ nhất là thấy cựu Đại học sĩ Thư Vu tiên

sinh tuy đã lui về vườn nhà bế cháu nhưng nay cũng có mặt ngoài đại điện, đôi

mắt lõm sâu nhìn chằm chằm cánh cửa đóng im ỉm, giữ vẻ im lặng trái ngược

hoàn toàn với tính khí nóng nảy thường ngày.

Mọi người thấy Thần quận chúa đến, vội tách ra hành lễ. Chỉ riêng Hồ Đại

học sĩ nhìn cô với ánh mắt lo lắng giống như Cung Điển. Có vẻ những vị đại

nhân triều đình sau sự việc này đều cùng một mối lo.

Bọn họ lo ngại sau khi Hoàng đế bệ hạ xử tử Trần Bình Bình, Giám Sát viện

sẽ phản ứng thế nào, nhất là... Phạm Nhàn sẽ phản ứng ra sao.

Trong số những người có mặt, Lâm Uyển Nhi thân thiết nhất với Ninh Quý

tần bởi từ nhỏ thường ăn ở trong phủ đệ của bà. Nhưng hôm nay thấy nét mặt

Ninh Quý tần có phần kỳ lạ, trong lòng cô nhói lên. Sau khi hành lễ với các Đại

học sĩ, cô liền đi đến bên Tĩnh Vương.

"Nhược Nhược đã vào được nửa canh giờ." Dường như Tĩnh Vương biết rõ

đứa cháu ngoại của mình vẻ ngoài thì ngây ngô nhưng thực tế khôn khéo không

khác gì mẫu thân, cũng biết cô muốn hỏi gì bèn buồn bã nói: "Ngoài cô ấy ra,

bệ hạ chưa gặp ai khác. Con đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng sủng ái của Hoàng

đế bệ hạ mà xông vào cầu xin cho lão chó già kia."

Lúc này các đại nhân vật mỗi người tự có tâm tư, không ai chú ý đến đối

thoại giữa Tĩnh Vương và Thần quận chúa. Lâm Uyển Nhi nghe lời này của

Tĩnh Vương, sắc mặt hơi ảm đạm, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ có vấn đề gì

không?”

“Tai họa sống ngàn năm, dễ gì chết như vậy.” Tĩnh Vương ngoài cười trong

không cười, hạ giọng nói cực nhỏ.

Lâm Uyển Nhi giật mình, không ngờ Tĩnh Vương dám nói những lời đại

nghịch bất đạo như thế ngay trong cung cấm. Ban đầu khi vào cung, cô chưa hề

nghĩ đến chuyện gặp Hoàng đế bệ hạ để cầu xin tha tội cho Trần lão Viện

trưởng. Bởi vì giống như Phạm Nhàn, cô rất hiểu tính cách của Hoàng đế bệ hạ,

biết rằng trong hoàn cảnh này việc cầu xin tha cho Trần lão Viện trưởng hoàn

toàn vô vọng.

"Trên đường vào cung, có nghe nói xử lăng trì?" Sắc mặt Lâm Uyển Nhi hơi

tái đi, run giọng hỏi Tĩnh Vương.

Tĩnh Vương liếc nhìn cô, nói: "Hôm nay tuy Giám Sát viện bị tạm thời bị

phế bỏ, nhưng xem ra Phạm Nhàn vẫn để người lại cho con. Đúng vậy, ý của

hoàng huynh rất rõ ràng."

Giọng nói của Lâm Uyển Nhi run run: "Có thể khoan dung không? Dù sao

lão Viện trưởng cũng... không phải người tầm thường."

"Ta biết ngươi lo lắng điều gì, bọn họ cũng đang lo điều đó." Tĩnh Vương

mệt mỏi thở dài: "Lão chó già kia chọc giận quá nhiều người, ngươi tưởng đám

văn thần nào dám cầu xin với Hoàng đế bệ hạ? Chỉ lo Phạm Nhàn phát điên mà

thôi."

Lão nhìn Uyển Nhi, bi ai lắc đầu: "Hoàng đế bệ hạ không tiếp ai, rõ ràng đã

hạ quyết tâm."

Cái chết có nhiều loại, bọn đại thần ra vào cung chẳng mấy quan tâm sinh tử

vì sớm đã hiểu rõ cái giá lạnh từ ngai vàng. Nhưng cách chết thế nào lại là điều

trọng đại. Nếu Trần lão Viện trưởng thật sự bị xử lăng trì, cơn giận dữ âm ỉ

trong Giám Sát viện sẽ bùng lên khôn lường.

Trần lão Viện trưởng hành thích Hoàng đế bệ hạ chắc chắn phải chịu tội

chết, nhưng nếu được tự sát, hoặc chém đầu, thậm chí treo cổ, có lẽ vẫn có thể

thể hiện được lòng khoan dung của Hoàng đế bệ hạ, giảm bớt được phần nào

cơn giận dữ. Nhưng không ai biết trong Ngự Thư phòng đôi bên đã nói gì mà

Hoàng đế bệ hạ lại ra chiếu chỉ tàn nhẫn đến thế, muốn Trần lão Viện trưởng

chịu cái chết thảm khốc nhất.

Lâm Uyển Nhi nghe Tĩnh Vương dặn dò, nhanh chóng im lặng. Nếu như

Hoàng đế bệ hạ có thể khoan dung hơn, Phạm Nhàn sắp trở lại kinh đô cũng có

thể dễ dàng chấp nhận hơn một chút. Đương nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán,

không ai biết sau khi hay tin, Phạm Nhàn sẽ phản ứng như thế nào.

"Hôm nay Ninh di... có vẻ khang khác." Lâm Uyển Nhi nhìn Ninh Quý tần

sắc mặt hờ hững ở phương xa, nhíu mày nói.

Sắc mặt Tĩnh Vương thoáng thay đổi, không nói gì. Có nhiều chuyện phải là

người thế hệ trước trong hoàng tộc họ Lý mới rõ, không cần nói cho người

ngoài biết. Lão tin Ninh Tài nhân thật sự có tình cảm với Hoàng đế bệ hạ,

nhưng cũng tin cô chưa bao giờ quên lão thọt kia.

Mặt trời dần lặn, đã chiều tà. Mới rồi có cơn mưa, giữa những phiến đá xanh

còn vương vũng nước, ánh sáng dần tắt nhưng những vũng nước lại sáng lên

như điểm đèn lồng.

Trong cung điện, đèn đuốc dần thắp sáng, dù không được rực rỡ như ánh

chiều tà nhưng cũng lấp lánh rất mỹ lệ. Đèn đuốc trong cung điện bệ hạ sáng lên

sớm nhất, cũng là nhiều nhất, ánh sáng tỏa ra ngoài cửa sổ, chiếu sáng mọi ngóc

ngách.

Trong lòng Lâm Uyển Nhi chùng xuống, nhớ lại cách đây vài năm, Phạm

Nhàn bị đâm trọng thương gần chết cũng được cứu chữa ngay trong cung điện

này. Lúc đó đèn đuốc cũng sáng trưng như thế, và ngày đó người cầm đao phẫu

thuật chính là cô nương trong cung đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play