๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không, Diệp Trọng hiểu rõ tính cách của bệ hạ. Cho dù ngài muốn ban cho

Trần lão Viện trưởng một cái chết vinh quang cũng không thể là vì tình cảm

giữa bệ hạ và vị lão Viện trưởng này. Sau tiếng động lạ kỳ của vũ khí trong Ngự

Thư phòng, thứ mà bệ hạ dành cho Trần Bình Bình chỉ có phẫn nộ và căm hận,

không còn gì khác.

Điều duy nhất có thể khiến bệ hạ rút lại mệnh lệnh lăng trì chỉ có thể là vì

tương lai của đất Khánh Quốc. Vì tâm trạng của Phạm Nhàn và Đại hoàng tử

đang đóng quân ở Đông Di thành mà cân nhắc cho giang sơn này.

Có vô vàn cách chết khác nhau, lăng trì nhục nhã tàn bạo hơn hẳn so với

một tấm lụa trắng, một chén rượu độc, chắc chắn cái trước sẽ khiến Giám Sát

viện, Phạm Nhàn và Đại hoàng tử nảy sinh nhiều oán hận hơn nhiều.

Có điều, tất cả những điều đó đều trở nên bất khả thi, bởi tiếng hô "đúng

lúc" của Hạ Đại học sĩ. Bởi vì Hoàng đế có quyền uy tối cao của Hoàng đế, cơn

thịnh nộ của Hoàng đế.

Diệp Trọng thở dài, ngơ ngác nhìn hoàng thành đang trong mưa thu, trong

lòng trăm mối tâm sự lẫn lộn, không biết đêm nay trong khu kiến trúc oai

nghiêm của Giám Sát viện sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, liệu mình và Sử Phi

được lệnh áp giải hơn vạn tinh binh ngoài Giám Sát viện, có thực sự phải tàn sát

không.

Mưa thu chậm rãi đổ xuống, hắn khẽ ho khan vài tiếng, biết bệ hạ đã phẫn

nộ hạ chỉ thì sẽ không thay đổi, chỉ hi vọng khi Phạm Nhàn trở về mọi chuyện

đã định, bằng không ai biết Khánh Quốc sẽ loạn tới mức nào.

o O o

Bên ngoài kiến trúc vuông vắn của Giám Sát viện, mưa thu rả rích càng lúc

càng lạnh. Ngôn Băng Vân đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn ra ngoài. Tấm màn

đen che kín cửa sổ đã bị hắn xé xuống, ném dưới chân.

Hắn im lặng nhìn về phía hoàng cung, bình tĩnh nhưng mạnh mẽ đưa ra từng

mệnh lệnh. Nhờ lòng tin của Trần Bình Bình và Phạm Nhàn, hắn đã nắm được

nhiều quyền lực trong Giám Sát viện. Có điều, với sức mạnh ấy, hắn vẫn chưa

thể dập tắt ngọn quỷ hỏa đang âm ỉ cháy bên trong Giám Sát viện.

Ngọn quỷ hỏa bùng lên từ trái tim những quan lại mặc đồ đen này.

May mắn là trước đó Ngôn Băng Vân đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Những quan

lão trung thành tuyệt đối với Trần lão Viện trưởng đã được hắn điều đi Tây

Lương, Giang Nam. Họ đã rời khỏi kinh đô, nếu không tình hình càng thêm khó

khống chế.

Tin tức trong cung đã lan ra viện. Tin đồn Trần lão Viện trưởng ám sát bệ hạ

cũng đã trở thành sự thật. Bệ hạ bị thương nặng? Ngôn Băng Vân không biết đó

có phải là cái cớ của bệ hạ, hay Trần lão Viện trưởng mà hắn hết sức tôn kính

thực sự đã làm được điều mà nhiều người khác không thể.

Nhưng tất cả điều đó không còn quan trọng, hắn lạnh lùng nhìn ra ngoài

phố, thấy binh lính tinh nhuệ Khánh Quốc không hề che giấu. Ngôn Băng Vân

lắc đầu, bản thân hắn nhất định phải giữ vững viện này, đặc biệt là lúc Trần

Bình Bình sắp chết, Phạm Nhàn chưa trở lại.

Không ai có thể đối đầu với bộ máy quyền lực khổng lồ của Khánh Quốc,

cho dù Giám Sát viện là bộ phận mạnh nhất trong đó.

Ngôn Băng Vân quay đầu lại, nhìn bảy vị quan lớn trong phòng, lạnh lùng

nói: "Chuẩn bị tiếp quản..." Hắn nhíu mày, ngập ngừng một chút rồi khó nhọc

nói:

"Khâm phạm Trần Bình Bình."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Năm chữ “Khâm phạm Trần Bình Bình” thốt lên từ đôi môi mỏng của Ngôn

Băng Vân, ai nấy trong mật thất Giám Sát viện này đều muốn đều nổi điên,

khuôn mặt vẫn bình thản nhưng đôi mắt lộ vẻ tàn nhẫn, sắc lạnh nhìn chằm

chằm vào mặt Ngôn Băng Vân, như muốn xé nát hắn thành trăm mảnh.

Trong Bát Đại Xử của Giám Sát viện, ngoại trừ Lục Xử tạm thời do người

khác phụ trách, Ngũ Xử Kinh Qua đang trên đường đi về phía đông Khánh

Quốc, tất cả quan lại cấp cao đều tề tựu tại đây. Đây là những nhân vật thực

quyền trong Giám Sát viện. thủ lĩnh Nhất Xử Mộc Thiết, thủ lĩnh Nhị Xử là ông

lão kia, thủ lĩnh Tam Xử là sư huynh của Phạm Nhàn, thủ lĩnh Thất Xử Bát Xử

đều là thành viên Khải Niên tiểu tổ, kể cả Ngôn Băng Vân kiêm nhiệm thủ lĩnh

Tứ Xử, tất cả mọi người trong mật thất này đều là thuộc hạ của Phạm Nhàn.

Dĩ nhiên, thuộc hạ của Phạm Nhàn cũng là thuộc hạ của Trần Bình Bình.

Mặc dù ít giao lưu với Trần lão Viện trưởng, nhưng đối với mỗi quan viên mật

thám trong Giám Sát viện, lão Viện trưởng vẫn luôn là tổ tiên của họ, có địa vị

vô cùng tôn kính trong lòng họ.

Ngoại trừ Ngôn Băng Vân, sáu người còn lại đều đứng bật dậy, mắt không

rời mặt Ngôn Băng Vân. Khuôn mặt đen sạm của Mộc Thiết thủ lĩnh Nhất Xử

đầy giận dữ, giọng khàn khàn quát: “Ngôn đại nhân, ngươi định làm cái gì

đấy?”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play