๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Ngươi muốn chứng minh không có cô ấy, ngươi vẫn có thể làm mọi việc

đến mức tốt nhất, thậm chí còn tốt hơn khi cô ấy còn sống.” Trần Bình Bình

chậm rãi ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: “Ngươi muốn vén tấm màn trời mà cô

ấy đậy trên đỉnh đầu ngươi, nhưng trên thực tế ngươi chỉ chứng minh ngươi

buộc phải dựa vào cô ấy.”

“Ngươi kém cô ấy quá xa.” Trần Bình Bình rất bình tĩnh tự nhiên đâm trúng

nơi sâu xa nhất trong cõi lòng Hoàng đế.

Hoàng đế bỗng nhiên nghĩ tới đêm dông tố ba năm trước, mình ở trong

Quảng Tín cung cách đây không xa, đã từng tự tay nắm lấy yết hầu Lý Vân

Duệ, nói với vị muội muội xinh đẹp của mình: “Ngươi có làm gì cũng không

sánh nổi Diệp Khinh Mi.”

Trong lòng hắn xao động, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mỏng vô tình mím

chặt, lạnh lùng nói: “Chung quy thì lịch sử vẫn phải do người sống viết ra, trẫm

sống sót còn cô ấy đã chết, như vậy là đủ rồi.”

“Cho nên bệ hạ nhà ngươi đâu cần giải thích điều gì? Ngươi chỉ cần thừa

nhận bản thân máu lạnh, vô tình, dối trá, tự ti...” Gương mặt Trần Bình Bình

bỗng nở nụ cười: “Như vậy là đủ rồi.”

“Cô ấy có thật là một vị tiên tử? Không dính khói bụi trần gian, đại từ đại

bi?” Hoàng đế đột nhiên mở miệng chế nhạo: “Hay trong lòng ngươi chỉ cho

phép bản thân mình tưởng tượng cô ấy thành như vậy như vậy? Không, không

chỉ có ngươi, kể cả Phạm Kiến, kể cả tên rác rưởi Tvư kia, e là còn cả An Chi

nữa. Tất cả các ngươi đều cho rằng trẫm lạnh lùng vô tình, nhưng lại dát thêm

quá nhiều viền vàng lên người cô ấy trong trí tưởng tượng của các ngươi.”

“Cô ấy không phải một con người, cũng không phải một tiên nữ, càng

không phải một vị thần linh xuống trần cứu thế.” Hoàng đế thở dài thăm thẳm,

lông mày dần nhíu chặt lại, chậm rãi nói: “Cô ấy chỉ là thứ những người các

ngươi, không, bao gồm cả trẫm trong quá khứ, chỉ là thứ mà đám người chúng

ta tưởng tượng ra mà thôi. Trẫm thường suy nghĩ, liệu có phải xưa nay nữ nhân

này chưa bao giờ xuất hiện, chỉ do chúng ta cùng tưởng tượng ở một nơi nên

mới ngưng tụ thành một người như vậy?”

Trần Bình Bình lạnh nhạt lắc đầu: "Ngươi biết đấy không phải sự thật."

"Nhưng vẫn là tưởng tượng!" Vẻ mặt Hoàng đế dần trở nên lạnh lùng, khóe

miệng nhếch lên nhìn Trần Bình Bình nói: "Những kẻ vô dụng như các ngươi

đặt toàn bộ những tưởng tượng tốt đẹp nhất trên thế gian lên người cô ấy, nên

trong lòng các ngươi, cô ấy rực rỡ vô cùng, thậm chí ngay cả một chút bóng tối

cũng không tìm thấy."

"Thông minh cơ trí, lại không mưu đồ xảo trá như người đời, trách trời

thương dân, lại không phải một thiếu nữ ngây thơ không hiểu thế sự, mà là

người thực sự có thủ đoạn, biết làm việc." Hoàng đế hai mắt lạnh lùng tiếp tục

nói: "Đây là con người ư? Một người không có bất kỳ khuyết điểm và sơ hở

nào, người như thế... có còn là người hay không?"

Hoàng đế bỗng cười phá lên, nụ cười đầy u uất và độc ác: "Đáng tiếc, trên

đời vốn không có người như thế. Cô ấy cũng là người phàm, có vui có buồn, có

sáng có tối, có mưu đồ. Nói cho cùng, cô ấy và trẫm có khác gì nhau cơ chứ?"

“Bệ hạ.” Trần Bình Bình chậm rãi lắc đầu: "Nếu cô ấy thực sự là người như

ngươi nghĩ, sao cô ấy có thể chết trên tay ngươi?"

"Thế sao?" con ngươi Hoàng đế hơi co lại, cười khẩy: "Mỗi người đều trở

thành quân vương của chính mình? Đúng là ý tưởng ngông cuồng. Hóa ra Giám

Sát viện vốn là để giám sát trẫm... mãi đến tận hôm nay trẫm mới biết, hóa ra

lão chó mực nhà ngươi chính là người cô ấy lưu lại để giám sát trẫm! Nếu năm

đó cô ấy không nghi ngờ trẫm, không đề phòng trẫm, sao lại có thể để lại một

câu nói như thế?"

Trần Bình Bình vẻ mặt hờ hững nói: "Dù ai ngồi lên ngai vàng, Giám Sát

viện của ta vẫn sẽ giám sát người đó, đây không phải là bằng chứng từ đầu cô

ấy đã nghi ngờ và đề phòng ngươi."

"Vậy làm sao giải thích được công quyết bá đạo?" Không hiểu sao, ngữ điệu

Hoàng đế bỗng trở nên âm u sâu thẳm, giọng nói tuy cao hơn một chút nhưng

khiến người ta không cảm nhận được chút ấm áp nào, giống như lưỡi kiếm

ngâm trong nước Cửu U vạn năm, đâm thẳng vào bốn phía Ngự Thư phòng.

Gương mặt Hoàng đế không biến đổi, chỉ có đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo

đáng sợ, gằn từng câu từng chữ: "Năm đó trẫm được truyền thụ công quyết bá

đạo, trẫm tưởng rằng vì lúc đó Bắc Tề và Đông Di đều có một vị Đại tông sư,

nên cô ấy mới quyết định làm thế. Trẫm vô cùng cảm kích... nhờ công quyết ná

đạo ấy, trẫm và ngươi, mang theo Diệp Trọng, mang theo Vương Chí Côn, tung

hoành chiến trường, quét sạch tứ phương, hiếm thất bại. Nhưng ai ngờ, bên

trong công pháp vô thượng ấy lại ẩn chứa mối họa vô lường!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play