๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiếng quát vang như sấm sét hai bên đường lớn. Là trụ cột quân đội, đại

tướng Sử Phi thật sự có sức mạnh phi thường, giọng hắn truyền đến nhanh

chóng tới hai đội kỵ binh đã áp sát nhau.

Quân lệnh như núi, theo hiệu lệnh này của Sử Phi, tất cả quan tướng tiên

phong rên lên một tiếng, cố gắng kéo dừng vật cưỡi đã tăng tới tới cực hạn, vô

số bàn tay rắn chắc như sắt thép giật mình dây cương, thậm chí khiến vết chai

trên tay rướm máu, cuối cùng cũng khiến thiết kỵ dừng xung kích khi còn cách

đường lớn vài trượng.

Nhưng vẫn còn hơn mười kỵ sĩ không thể kiểm soát được con ngựa, chúng

kêu lên đau đớn rồi chân mềm nhũn, trực tiếp đâm vào rải đá hai bên quan đạo,

tứ chi gãy gập máu me bê bết!

o O o

Tiếng thở dốc của đám người vang lên khắp nơi, cả một khoảnh khắc căng

thẳng khi mọi người nhìn nhau.

Đại tướng Sử Phi hét lớn một tiếng, ba ngàn thiết kỵ liền dừng lại đột ngột,

thuật ngự binh của hắn ta quả thực là nhất lưu trên thế gian này. Chỉ có điều làm

như thế, thiết kỵ đã đánh mất đi lợi thế về tốc độ, hai bên giờ đây quá gần nhau,

kỵ binh quân phòng vệ kinh đô hoàn toàn phơi mình trước mũi tên của Giám

Sát viện, như một thiếu nữ trắng trẻo, đứng trần trụi trước vô số ánh mắt đồi bại.

Toàn bộ thuộc hạ Giám Sát viện kể từ những chữ kia vẫn luôn bình tĩnh chờ

đợi, cho dù đội kỵ binh xâm nhập đột ngột phạm sai lầm trầm trọng đến thế, cho

phe Giám Sát viện cơ hội tốt đến vậy, họ vẫn không tự tiện ra tay, mà chỉ lạnh

lùng nhìn đám kỵ binh kia.

Sử Phi thở hổn hển vài hơi, áo giáp trên ngực hắn hơi phập phồng. Trên

người hắn ta chẳng thấy mồ hôi lạnh, đã chọn con đường mạo hiểm thì hắn

cũng không hối hận vì quyết định của mình. Một lúc sau, Sử Phi lạnh lùng cưỡi

ngựa tiến lên, giữa những ánh mắt cảnh giác của các quan Giám Sát viện và mũi

nỏ âm thầm nhắm thẳng vào mình, tách ra một lối đi, tiến về phía Trần Bình

Bình.

Con ngựa dừng cách xe lăn không xa, Sử Phi vẫn giữ thái độ tôn kính,

xuống ngựa bước tới, bộ giáp trên người khiến từng bước chân hắn vô cùng

nặng nề, trong đêm tĩnh mịch chỉ nghe tiếng lách cách. Trần Bình Bình nhìn vị

tướng quân dũng cảm, mỉm cười đầy tán thưởng: "Có những người trẻ tuổi tài

giỏi như các ngươi, tương lai của Khánh Quốc sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu

đã vậy, ta không muốn giết ngươi."

Sử Phi im lặng một lúc rồi quỳ một gối trước xe lăn của Trần Bình Bình, cởi

mũ giáp ra ôm vào lòng: "Mạt tướng cầu xin lão Viện trưởng phụng chỉ."

"Phụng chỉ nào cơ?" Trần Bình Bình nhìn hắn, trong lòng tán thưởng sự

quyết đoán của người này. Trước đó lão Vương cũng bảo mình phụng chỉ,

nhưng... ông mỉm cười: "Cao Đạt là ta phải đem đi. Còn việc phụng chỉ, ngươi

cũng biết rõ, Hoàng đế bệ hạ chẳng hề nghĩ ta sẽ phụng chỉ. Giờ ngươi khuyên

ta như vậy, chỉ sợ Hoàng đế bệ hạ biết được sẽ không vui đâu."

Sử Phi không đáp lại lời nói đó, đứng dậy nói: "Quân phòng vệ là quân

phòng vệ của Đại Khánh ta, Giám Sát viện là Giám Sát viện của Đại Khánh ta,

ta không muốn hai bên có bất cứ tổn thất nào."

Trần Bình Bình liếc nhìn hắn mỉa mai, nói: "Ba ngàn sáu trăm bốn mươi kỵ

binh tinh nhuệ quân phòng vệ kinh đô, ngàn dặm truy đuổi tới đây, chẳng lẽ

ngươi cho rằng chỉ đơn giản là có phụng chỉ hay không à?"

Đương nhiên chuyện này không đơn giản như vấn đề phụng chỉ hay không,

Sử Phi cũng chỉ muốn thể hiện thái độ của mình trước mặt các quan lại Giám

Sát viện và Đạt Châu. Nhưng sau khi nghe con số ba ngàn sáu trăm bốn mươi,

trái tim hắn chùng xuống. Hắn biết nỗi sợ hãi vẫn giấu kín trong lòng mình là có

thật, nếu như trước đó hắn không liều mạng ngăn chặn đội kỵ binh xung phong,

có lẽ người ngã xuống đầu tiên... chính là hắn.

Trong quân phòng vệ kinh đô có người của Trần lão Viện trưởng, đó chính

là điều khiến Sử Phi lo sợ nhất.

"Thánh chỉ nghiêm khắc, tội nhân Cao Đạt phải bị bắt về kinh ngay." Sử Phi

hít một hơi thật sâu, nuốt hết mọi bất an, nhìn Trần Bình Bình lạnh lùng nói:

"Cho dù lão đại nhân có kháng chỉ, ta cũng phải áp giải hắn về."

"Ta sẽ cùng ngươi về kinh." Trần Bình Bình nhắm mắt, chậm rãi nói.

Sử Phi kinh hoàng, đứng trước mặt Trần Bình Bình mà không biết phải nói

sao, vẫn ôm cái mũ giáp nặng nề. Đồng thời kinh hãi không kém là quan viên

Giám Sát viện luôn bên cạnh Trần Bình Bình, thậm chí ngay cả mấy gã kiếm

thủ áo gai lợi hại trong Lục Xử cũng lộ vẻ hoảng sợ.

"Viện trưởng, không thể về kinh được." Vị quan tự xưng phó chủ sự Nhị Xử

đột nhiên tức giận nói.

Trần Bình Bình từ từ mở mắt ra, người duy nhất không bất ngờ với quyết

định này chỉ có lão bộc phía sau. Ông mỉm cười nhìn Sử Phi: "Sao vừa rồi

ngươi không xung kích? Chắc ngươi cũng biết, với ba ngàn kỵ binh, ngươi

không thể khống chế được tất cả ở đây. Trên thực tế, chỉ có ta mới có thể khống

chế mọi thứ. Vậy nên ta phải đi cùng ngươi, và ngươi chỉ có thể dẫn ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play