๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Việc điều động cấm quân và quân phòng vệ kinh đô chỉ cần báo cáo cung

đình và Khu Mật viện, bình thường chúng ta cũng không biết. Nhưng việc này

trái với thông lệ.” Chủ sự Nhị Xử lo lắng nhìn Ngôn Băng Vân: “Rõ ràng có

mục đích lớn, vậy mà viện chúng ta đến giờ vẫn không hề hay biết đã xảy ra

chuyện gì...”

Lúc này Ngôn Băng Vân đã đọc qua các thông tin. Khóe miệng vẫn mỉm

cười ổn định: “Gần đây Đông Di thành không yên, nhiều cao thủ tập trung,

giang hồ lại hay chém giết. Có lẽ triều đình lo sợ lại xảy ra tình huống như năm

đó ở Huyền Không miếu, lọt vài sát thủ vào nên tăng cường phòng vệ cấm quân

cũng không có gì lạ.”

“Còn về quân phòng vệ kinh đô.” Ngôn Băng Vân lắc đầu: “Lát nữa ta sẽ

phát văn thư đến Khu Mật viện hỏi cho rõ.”

“Khu Mật viện có thể không cần quan tâm tới chúng ta.” Chủ sự Nhị Xử

nhíu mày: “Vấn đề là Sử Phi đích thân dẫn quân, chắc chắn là theo mệnh lệnh

từ trong cung.”

Lão bỗng nghĩ đến đoàn xe của Trần lão Viện trưởng mới rời khỏi kinh đô

không lâu, nhưng lại tự lắc đầu cười khẩy.

“Sao vậy?” Ánh mắt Ngôn Băng Vân sâu thẳm, liếc nhìn lão một cái.

“Không có gì.” Chủ sự Nhị Xử lắc đầu, cười nói: “Tuổi tác thật sự khiến đôi

lúc suy nghĩ lung tung.”

Đúng vậy, dù thế nào lão cũng không thể nghĩ rằng trong cung lại ra tay với

lão Viện trưởng mà hắn hết sức kính trọng. Vì thế, vô thức lão đã nén chặt suy

đoán ban nãy. Giống như sự khó hiểu của Cung Điển và Diệp Trọng, giống nỗi

kinh hoàng của đại tướng Sử Phi, không ai có thể nghĩ ra điều này.

Ngôn Băng Vân chậm rãi cúi đầu xuống: “Việc trong viện giám sát quân đội

vốn không nên phơi bày, không nên gửi văn thư cho Khu Mật viện. Thường

ngày làm thế nào?"

“Chúng ta không thể nhúng tay vào quân đội, thường chỉ soạn tin tình báo

rồi dâng lên trong cung, xin Hoàng đế bệ hạ xem qua.” Chủ sự Nhị Xử suy nghĩ

rồi nói: “Tất nhiên, trường hợp bất thường như hôm nay, phản ứng của chúng ta

phải nhanh hơn.”

“Được.” Ngôn Băng Vân vẫn cúi đầu: “Ngay lập tức biên thành tờ trình,

đưa theo đường bí mật vào Ngự Thư phòng.”

“Rõ.” Chủ sự Nhị Xử vâng dạ theo phản xạ rồi cảm thấy phản ứng của

Ngôn Băng Vân hơi kỳ lạ, vẫn không ngẩng đầu, có vẻ thiếu tôn trọng. Hôm

nay họ là quan viên cùng cấp, đối phương vẫn chưa chính thức nhậm chức Đề ti

nhưng lại... Lão lắc đầu, đã thấy Ngôn Băng Vân lớn lên từ nhỏ nên biết hắn

không phải người như thế, chỉ nghĩ có chuyện riêng, lão không suy nghĩ thêm

nữa, ôm hồ sơ rời phòng.

Cơ hội ban đầu để Giám Sát viện phản ứng đã lỡ mất, dĩ nhiên, trước cỗ

máy quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốc, với tư cách một cơ quan đặc vụ, nếu

Giám Sát viện không có phản ứng gì có lẽ mới là... phản ứng tốt nhất đối với

đất nước, triều đình, thậm chí ngay cả đối với kiến trúc xám xịt này.

Trong phòng trở lại vẻ yên tĩnh bất biến suốt nhiều năm, Ngôn Băng Vân

chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này nếu có ai bên cạnh, nhất định sẽ nhìn thấy đôi

mắt hắn càng lúc càng thoáng nét đau khổ, giãy giụa.

Hai tay Ngôn Băng Vân siết chặt dưới gầm bàn, rất lâu sau mới buông ra.

Môi hắn mím chặt đến mức không còn chút máu. Hắn chậm rãi đứng dậy, bước

đến cửa sổ, vén rèm đen lên nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng ban mai rọi xuống góc

hoàng thành sáng rực.

Lúc này hắn nhớ lại lần đầu bước vào Giám Sát viện, ông lão trên chiếc xe

lăn đón tiếp hắn ngay trong phòng này. Tấm rèm đen trên cửa sổ dường như

chưa từng được thu lại, có lẽ vị ông lão ấy đã quen với bóng tối nên không thể

nhìn thấy ánh mặt trời.

Sau đó ông lão kia rời gian phòng này, về Trần Viên. Phạm Nhàn lại không

thích ở nơi u ám nghiêm nghị này nên người ở lại phòng lâu nhất chính là Ngôn

Băng Vân.

Xưa kia Bát Đại Xử thường tấu báo công việc hai bên chiếc bàn dài, giờ đây

hai bên trống không. Cuối bàn xưa kia là chiếc xe lăn, phía sau nó là bóng tối.

Giờ xe lăn đã không còn.

Ngôn Băng Vân chậm rãi buông rèm đen xuống, thở dài. Nét đau đớn giãy

giụa trong mắt dần biến mất. Hắn là chủ nhân thứ hai của căn phòng này, phải

nối tiếp cá tính và ý chí của vị chủ nhân trước. Đã quyết định thì không được do

dự nữa.

Năm đó, Ngôn Băng Vân là một trong bảy thần tử trẻ tuổi mà Khánh Đế

triệu vào cung khi thay máu cho triều đình. Bảy thần tử trẻ tuổi này chính là

tương lai cho Khánh Quốc mà Khánh Đế đã chuẩn bị. Ngoài Tần Hằng chết

trong phản loạn, sáu người còn lại đều đã thăng tiến trong triều đình.

Trong số đó, Hạ Tông Vĩ leo cao nhất, nay đã là Hành tẩu Đại học sĩ của

Môn Hạ Trung Thư, kiêm Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện. Còn Ngôn Băng Vân và

một trong Tứ tử Phạm Môn Thành Giai Lâm rất hiển nhiên thuộc phe Phạm

Nhàn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play