๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Còn về mối khúc mắc giữa hai người ba năm qua, Phạm Nhàn không còn để

tâm, ít ra vị thái giám nhỏ tuổi này đã giúp mình quá nhiều, về tình cảm thì luôn

là ta nợ người ấy, chứ không phải ngược lại.

Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ánh

đèn từ cửa sổ chiếu vào, lập lòe trong bóng đêm, hướng về phía này.

Phạm Nhàn lập tức đứng thẳng người lên chờ đón.

Cánh cửa Ngự Thư phòng bật mở, Khánh Quốc Hoàng đế trong bộ áo vàng

rực rỡ bước nhanh vào, khuôn mặt hơi gầy vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ có hai bên

tóc mai đã bạc để lộ tuổi thọ thực sự cùng tiêu hao tâm thần nhiều năm qua.

Đám thái giám hầu hạ không vào theo mà đứng ngoài cửa, Diêu thái giám

cực kỳ thông minh đóng chặt cửa sau lưng. Trong toàn bộ Ngự Thư phòng chỉ

còn Hoàng đế và Phạm Nhàn.

Hoàng đế thoải mái ngồi xuống chiếc giường êm, xoa đầu gối, mắt nhìn

Phạm Nhàn, bỗng cười ha hả.

Phạm Nhàn bối rối đứng yên, không hiểu gì cả, đứng nguyên tại chỗ hơi

lúng túng.

Hoàng đế lắc đầu, nói: “Ngươi giỏi lắm.”

Nếu đã giỏi, sao lại phải lắc đầu? Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, lấy hộp

tấu mật đã chuẩn bị từ trong viện ra, đặt lên chiếc bàn trà trong phòng.

Hoàng đế mở hộp ra, nghiêm túc xem xét. Trong hộp đều là kết quả ban đầu

của cuộc đàm phán giữa Nam Khánh và Đông Di thành lần này, cùng phân tích

điểm then chốt của Đông Di thành từ Giám Sát viện, bản đồ lãnh thổ và chi tiết

phân bổ nhân khẩu, tài chính mà Đông Di thành đưa lên.

Chuyện Đông Di thành đã sớm chấn động cả thiên hạ. Trong phái đoàn đàm

phán, kể cả Phạm Nhàn, đều duy trì trao đổi chi tiết với hoàng cung mỗi ngày.

Hoàng đế nắm rất rõ chi tiết đàm phán, nhưng hai nơi cách xa, cần nắm bắt tình

hình trực tiếp, nên Phạm Nhàn phải trở lại kinh báo cáo trực diện.

Hoàng đế chậm rãi đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi tới bức tường Ngự Thư

phòng, vén rèm lên.

Dưới rèm là bản đồ thiên hạ, mọi đường nét rõ ràng, thậm chí cả đường bờ

biển phía nam cũng được vẽ tỉ mỉ. Bản đồ này không chỉ có lãnh thổ Khánh

Quốc mà còn cả Bắc Tề, Đông Di thành.

Lần đầu vào Ngự Thư phòng nghị sự, ngồi cùng các vị Thượng thư Đại học

sĩ, Phạm Nhàn đã từng thấy bản đồ này, biết quân thần Khánh Quốc hết sức

nhiệt tình với việc mở mang bờ cõi. Chỉ có điều lúc đó bên cạnh Hoàng đế còn

có ba hoàng tử, bây giờ đã mất hai.

Bàn tay ổn định của Hoàng đế di chuyển trên bản đồ. Trong Ngự Thư phòng

tuy sáng nhưng không bằng đèn chuyen dụng trong phòng giải phẫu. Nơi bàn

tay ngài đặt xuống là bóng tối, như mũi tên đen ẩn chứa vô vàn uy quyền, đại

diện hàng chục vạn quân, mang đầy sát ý.

Bàn tay hạ xuống phía trên Đông Di thành và chư hầu, vỗ nhẹ vào đó.

Hoàng đế không quay đầu, bình tĩnh nói: “Không tốn một binh một tốt, trẫm đã

có đất này. Phạm Nhàn, ngươi nghĩ trẫm nên thưởng ngươi thế nào?”

“Đàm phán chưa kết thúc, trong Kiếm Lư còn có tranh chấp, vương công

các nước chư hầu có thể phản bội, quan trọng nhất là vấn đề trú binh, không biết

sau này Đông Di thành có phản ứng gì không.”

Phạm Nhàn cười đáp, y có thể nhìn ra, tuy Hoàng đế bình tĩnh nhưng không

che giấu được niềm vui trong lòng. Đế vương một lòng muốn thống nhất thiên

hạ, lập nên thành tựu muôn đời bất hủ, sau hàng chục năm cuối cùng đã loại trừ

được Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, đi bước đầu tiên trên hành trình vạn dặm, niềm

vui ấy có thế nào cũng không thể ngụy trang được.

"Tứ Cố Kiếm thế nào rồi?" Hoàng đế quay lại, mỉm cười, không đề cập tới

vấn đề ban thưởng nữa mà hỏi điều mình quan tâm nhất.

"Toàn thân tê liệt, trong vòng ba tháng chắc chắn sẽ chết." Phạm Nhàn đáp

rất nhanh, không chút dây dưa.

Hoàng đế tràm tư trong chốc lát rồi khẽ thở dài: "Sắp chết rồi. Có điều trẫm

thật sự ngưỡng mộ gã kiếm si này, trúng một chiêu của Lưu Vân thế thúc, lại bị

trẫm đánh một quyền mà vẫn sống được lâu như vậy. Lực lượng thân thể của

người này đúng là là mạnh nhất trong số chúng ta."

Câu này đương nhiên là không tính Ngũ Trúc.

Con mắt Phạm Nhàn khẽ nhúc nhích, nói nhỏ: "May mắn là Tứ Cố Kiếm

chưa chết, chỉ có hắn mới kìm hãm được những cao thủ trong Kiếm Lư. Nếu

không có sự đồng ý của hắn, đàm phán lần này chắc chắn không thành công."

Hoàng đế mỉm cười, không nói gì. Ngài không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại

nói đỡ cho Tứ Cố Kiếm sắp chết? Nói đỡ cho một vị Đại tông sư sắp chết có

nghĩa lý gì?

Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo thần thấy, e rằng lần đàm phán

này sẽ kéo dài đến năm sau. Đến lúc đó tuy Tứ Cố Kiếm đã chết nhưng lão ta đã

sắp đặt xong, truyền lệnh khắp nơi, chắc chắn các đệ tử Kiếm Lư không dám

trái ý."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play