๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ánh chiều nhạt nhòa soi lên khuôn mặt đại đệ tử Kiếm Lư, pha chút ảm đạm

và bất đắc dĩ. Hôm nay toàn bộ phủ thành chủ đã bị diệt, thể hiện rõ thái độ của

Tứ Cố Kiếm. Trên Đông Di thành, chẳng mấy chốc sẽ thay lá cờ rồng của

vương triều Lý gia.

Hắn biết có lẽ đây là quy luật lịch sử, nếu không thầy sẽ không thể thỏa

thuận với Phạm Nhàn, cúi đầu trước Hoàng đế Lý gia. Nhưng trong lòng hắn

vẫn nhói đau.

Không còn cách nào ngăn cản việc này xảy ra, lực lượng lớn nhất thành phố

- phủ thành chủ, giờ trở thành xác chết trong vũng máu. Tứ Cố Kiếm đã dùng

phương pháp đơn giản nhất thô bạo nhất, để thống nhất tư tưởng tầng lớp

thượng lưu Đông Di, răn đe tất cả môn hạ đệ tử. Còn vô số thương nhân và tiểu

nhị trong thành, chắc hẳn cũng sẵn sàng chấp nhận sự thật, bởi chiến tranh chưa

bao giờ là thú vui của thương nhân.

Vân Chi Lan khẽ híp mắt, nhìn gian nhà trên núi. Lúc này vị Hoàng đế bệ hạ

của Bắc Tề đã được Lang Đào và Hà đạo nhân bảo vệ, lẳng lặng trở lại trên núi.

Hắn không biết lúc này trong lòng những người Bắc Tề đang suy nghĩ điều gì,

mình âm thầm đạt thành nhiều hiệp nghị với đối phương như vậy, nên gián đoạn

hay cố tiếp tục.

Tiếp theo, việc gian nhà trên núi đóng cửa từ chối tiếp khách khiến tâm

trạng phức tạp của Vân Chi Lan càng thêm rối rắm. Hoàng đế Bắc Tề từ xa

ngàn dặm mạo hiểm tới đây, chắc chắn phải đã quyết tâm bỏ ra cái giá cực lớn

để hoàn thành mục đích trong một lượt, vậy mà sau khi bị Phạm Nhàn bắt vào

Kiếm Lư, vị Hoàng đế này dường như đã nhận thua, không còn tiếp tục thử xé

rách quan hệ giữa Đông Di thành và Nam Khánh nữa.

Vân Chi Lan đứng bên ngoài sơn cư, hạ giọng nói vài câu với Lang Đào rồi

ảm đạm bước xuống núi, dọc đường suy nghĩ, rốt cuộc Phạm Nhàn này có bản

lĩnh thần kỳ gì mà có thể ép phe Bắc Tề không thể động đậy?

Hắn vẫn không tin Phạm Nhàn có bản lĩnh đó, nghĩ rằng chắc là so đã rõ

ràng thể hiện thái độ với Hoàng đế Bắc Tề, nên người Bắc Tề mới trở nên tuyệt

vọng. Ngoảnh đầu nhìn Kiếm Lư trong hoàng hôn, vẻ mặt Vân Chi Lan vô cùng

trầm trọng, dừng chân thoáng chốc rồi tiếp tục đi về phía Đông Di thành. Dù thế

nào đi nữa hắn cũng không bao giờ quay lưng với ý chí của Kiếm Lư và lợi ích

của Đông Di thành, chỉ có điều đêm nay trong thành người người hoảng loạn,

thiếu vắng sự dẫn dắt của quan viên phủ thành chủ, vị đại đệ tử Kiếm Lư chỉ có

thể miễn cưỡng gánh vác trọng trách.

o O o

Trái ngược với suy nghĩ của Vân Chi Lan, người Bắc Tề không hề tuyệt

vọng, chính xác hơn, vị Hoàng đế Bắc Tề kia không tuyệt vọng. Cô lạnh lùng

ngồi bên cửa sổ, nhìn đoá hoa như rực cháy bên ngoài, suy nghĩ về những

chuyện hai ngày qua, tâm thần không khỏi xao động. Thuở nhỏ, cô được Thái

hậu ôm trong lòng, ngồi lên ghế rồng, từ đó về sau chưa bao giờ biết đến sợ hãi

hay tuyệt vọng là gì.

Người ngồi ở nơi đầu cũng nên nắm giữ khả năng phán đoán tương ứng.

Tiểu Hoàng đế hiểu trong việc tranh giành Đông Di thành mình đã thất bại

trước Phạm Nhàn, thất bại triệt để, không còn hy vọng nào đảo ngược tình thế.

Nhưng mặt khác, cô cũng biết, lý do Tứ Cố Kiếm chọn Nam Khánh không phải

vì lão có cảm tình gì với Nam Khánh, mà chỉ vì sự tồn tại của Phạm Nhàn có

thể mang lại nhiều bảo đảm hơn cho tương lai của Đông Di thành.

Vấn đề then chốt nhất vẫn nằm trong lòng Tứ Cố Kiếm. Sau khi suy nghĩ kỹ

càng, Tiểu Hoàng đế thông minh của Bắc Tề đoán ra điểm mấu chốt, dù không

rõ chi tiết nhưng cảm nhận được rằng chắc chắn Tứ Cố Kiếm sẽ gây ra một rắc

rối lớn cho Phạm Nhàn.

Rắc rối của Phạm Nhàn chính là rắc rối của Khánh Đế, là tin vui của Bắc

Tề. Mặc dù cô hiểu, nếu Phạm Nhàn thực sự tàn nhẫn, cô chỉ có thể trở thành

con rối trong tay đối phương, nhưng Phạm Nhàn chưa bao giờ là người đủ tàn

nhẫn, nhất là với nữ nhân của mình.

Chuyện đêm đó khiến Tiểu Hoàng đế cảm thấy bị sỉ nhục, kích thích, hưng

phấn và tò mò, nhưng nghĩ lại, có lẽ điều đó cũng có nhiều lợi ích.

Phạm Nhàn dùng điều này để khống chế Tiểu Hoàng đế, nhưng Tiểu Hoàng

đế cũng dùng mối quan hệ giữa hai người để khiến Phạm Nhàn rơi vào tình thế

khó xử. Tiểu Hoàng đế chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nhìn Tư Lý Lý ngồi bên

giường, ra lệnh: "Ái phi, chải đầu cho trẫm."

Thêm cả Phạm Nhược Nhược, bên Bắc Tề có ba nữ nhân rưỡi, Tiểu Hoàng

đế vừa bình tĩnh hưởng thự bàn tay ngọc ngà mà nhẹ nhàng của Tư Lý Lý, vừa

thầm nghĩ, ba nữ nhân rưỡi so với một vị phụ thân đã loáng thoáng hiềm khích,

Phạm Nhàn nên làm thế nào?

o O o

Lúc này Phạm Nhàn đang ở sâu bên trong Kiếm Lư, đứng bên ngoài cửa,

bình tĩnh nhìn Tứ Cố Kiếm nằm trên giường. Sau khi tỉnh dậy, Ảnh Tử tự đi tìm

nơi chữa trị vết thương, với tư cách một thích khách đứng đầu, bọn họ luôn có

nơi rút lui cuối cùng để liếm láp vết thương, Phạm Nhàn không lo lắng điều này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play