๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiểu Hoàng đế im lặng ngồi trước mặt y, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Tóc

ngươi cũng rối rồi, trẫm sẽ chải đầu cho ngươi."

Phạm Nhàn không từ chối, đưa lược qua, im lặng ngồi bên giường. Tiểu

Hoàng đế quỳ gối trên giường, khó nhọc bò bằng đầu đến phía sau lưng Phạm

Nhàn, bắt đầu chải đầu cho y.

Lúc này, tư thế của Tiểu Hoàng đế rất ngoan ngoãn, quỳ phía sau Phạm

Nhàn, nghiêng người sát vào, thật sự rất giống một tiểu thê tử bé nhỏ.

Chỉ có điều đôi tay của cô thật sự không khéo léo. Người từ nhỏ đã làm

Hoàng đế, quả thật đúng với câu nhận xét tứ chi không cần làm gì, thật sự chưa

từng làm việc gì, huống hồ là việc có kỹ thuật như chải đầu.

Lược gỗ lênh đênh khó nhọc trên mái tóc đen của Phạm Nhàn, thỉnh thoảng

vướng víu, kéo căng khiến Phạm Nhàn nhíu mày. Nhưng y không lên tiếng, chỉ

im lặng. Y chải đầu cho Tiểu Hoàng đế là để sắp xếp lại tâm trạng hỗn loạn ban

đầu của cô sau khi ân ái, an ủi ước mơ trở thành nữ nhân thông thường của cô.

Còn Tiểu Hoàng đế chải đầu cho y, là muốn thể hiện bản thân giống một thê tử

bình thường.

Tiểu Hoàng đế quỳ sau lưng y, nghiêm túc nhưng vụng về chải đầu, ánh mắt

hạ xuống mép giường của Phạm Nhàn, nơi có vài cây kim nhỏ sắp xếp ngay

ngắn, lấp lánh ánh kim loại lạ, có kim có độc, có kim không độc.

Trước khi thân thiết, cô đã chú ý thấy Phạm Nhàn cẩn thận lấy những thứ đó

ra từ trong tóc.

Lúc này không nhìn thấy mặt Phạm Nhàn, chỉ thấy lưng của y, sắc mặt Tiểu

Hoàng đế thoải mái hơn nhiều. Không bị Phạm Nhàn nhìn thấy ánh mắt của

mình khiến cô cảm thấy rất yên tâm. Ngay trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Tiểu

Hoàng đế thoáng lướt qua tình cảm và mê hoặc nhạt nhòa, dù lập tức trở lại

bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra chân tình sâu thẳm trong nội tâm cô dành cho nam

nhân trẻ tuổi này.

Điều Phạm Nhàn không hiểu chính là, tại sao lại chọn mình, hay Tiểu

Hoàng đế thực sự thích mình?

"Huyết thống của ngươi rất tốt." Tiểu Hoàng đế hơi cúi đầu, mái tóc ba lớp

nhẹ nhàng rũ xuống trán cô: "Nếu như phải sinh con, tất nhiên trẫm hy vọng tìm

một người cha tốt cho đứa trẻ."

"Huyết thống của ta có gì tốt?" Phạm Nhàn cảm thấy chiếc lược dừng lại

trên đầu, chậm rãi nói: "Ta mang huyết mạch hoàng tộc Khánh Quốc, lẽ nào cô

cam tâm để một đứa trẻ như thế trở thành người cai trị Bắc Tề sau này?"

Tiểu Hoàng đế chợt giật mình, ngượng ngùng di chuyển lược, nói nhỏ: "Khi

đó, ta và Lý Lý đều không biết ngươi là con tư sinh của Khánh Đế."

"Vậy côthực sự nhìn để ý gì ở ta?" Phạm Nhàn cười khổ, cúi đầu xuống,

dưới ánh trăng sáng tỏ, nhìn đôi chân trần của Tiểu Hoàng đế từ váy trắng duỗi

ra bên hông mình. Phía sau lưng rất ấm áp, rất mềm mại, cảm giác rất tốt.

Tiểu Hoàng đế thở dài, vừa chải vừa nói: "Chuyện này cũng không gạt được

ngươi. Nếu trẫm nói là trẫm để ý huyết thống Thiên Mạch giả thì cũng không

thể giải thích được."

"Đương nhiên không thể." Phạm Nhàn bình tĩnh đáp lại: "Lúc đó, chưa ai

biết mẹ ta họ Diệp."

Tiểu Hoàng đế im lặng một lúc, bỗng nói: "Đã mấy năm ngươi không viết

Thạch Đầu Ký."

"Ừm." Phạm Nhàn chợt hoảng hốt, nhớ lại hai năm qua song phương quan

hệ tốt đẹp, mỗi lần viết một chương ở kinh đô là lập tức sai khoái mã Giám Sát

viện chuyển lên Thượng Kinh thành Bắc Tề, gửi đến tay Tiểu Hoàng đế.

Người đầu tiên nhận ra Thạch Đầu Ký do mình viết chính là Hải Đường

Đóa và Tiểu Hoàng đế. Tiếng Tào Công vang lên trong cung ban đêm khiến

Phạm Nhàn hoảng hốt không nhẹ. Chỉ có điều khi đó, y nghĩ Tiểu Hoàng đế chỉ

có tính cách kỳ lạ, không dám tưởng tượng dưới chiếc long bào ấy lại là một

thiếu nữ quyến rũ.

"Trẫm đã từng nói với ngươi, trẫm thích thi phẩm ở Bán Nhàn trai." Tiểu

Hoàng đế mím môi, bình tĩnh nói.

Phạm Nhàn lại ừ một tiếng.

"Ngoài ra, ngươi cũng không tồi."

"Tính tình cũng coi như quả quyết, không giống những Nho sĩ rụt rè."

Tiểu Hoàng đế lơ đãng nói vài câu, khiến Phạm Nhàn rơi vào im lặng. Y

hiểu ý đối phương muốn truyền tải qua ba câu nói ấy. Sau một hồi, y mở miệng:

"Cô thích ta."

Tiểu Hoàng đế suy nghĩ một lúc, gật gật đầu, dù không biết Phạm Nhàn có

thể thấy động tác đó không.

Phạm Nhàn bỗng cười khổ: "Ta có nên cảm thấy vinh dự không?"

"Lúc này trẫm cho phép ngươi tự mãn một chút." Sắc mặt Tiểu Hoàng đế

trầm xuống, có vẻ như hận không thể cắn thêm vài cái nữa.

o O o

"Những lời ngươi nói trong cung điện, trẫm nhớ rất rõ ràng. Trước lo nỗi lo

của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ. Trẫm vẫn luôn hoài nghi, thiên

hạ ngươi nhắc tới cuối cùng là thiên hạ thực sự hay chỉ là Khánh Quốc của riêng

ngươi." Tiểu Hoàng đế im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói. Dường như muốn giải

thích lý do tại sao cô kiên quyết đối phó với Phạm Nhàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play