"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn đứng dậy, bước đến cửa sổ, im lặng nhìn xuống hố kiếm rộng

lớn. Y hiểu những thanh kiếm vô số trong đó tượng trưng cho điều gì, tượng

trưng cho võ công và kiếm pháp vô song của Kiếm Lư, tượng trưng cho địa vị

trong lòng thiên hạ, tượng trưng cho cái chết của vô số kiếm khách cũng như

biết bao truyền kỳ làm nhiệt huyết sôi sục.

Bất kỳ danh vọng và địa vị nào muốn tồn tại bền vững, đều cần phải trải qua

thử thách của kiếm và máu.

Trong thế giới này, muốn tạo dựng tương lai tốt đẹp cho thế hệ sau có lẽ

cũng cần một cuộc gột rửa bằng lửa và máu từ nam chí bắc. Nhưng Phạm Nhàn

không có khả năng phân biệt và đánh giá điều đó. Cho dù từng tranh luận với

Ngôn Băng Vân, với Lý Hoằng Thành, y vẫn không thể phán đoán được phân

chia hay thống nhất thiên hạ sẽ có lợi hơn. Đau đớn lâu dài hay ngắn ngủi? Cảm

ơn, đó là vấn đề của các sử gia, chứ không phải vấn đề sinh vật sống nên suy

nghĩ. Sinh vật chỉ cần lo cho hiện tại thôi, đó là bản năng ích kỷ.

Không cần nghi ngờ, hiển nhiên Phạm Nhàn là một kẻ ích kỷ. Sau khi chết,

cho dù hồng thủy ngập trời, y chỉ mong thế giới lúc còn sống như ý muốn của

mình, có hoa cỏ cây cối sâu bướm chim muông thơ văn rượu chè, không đau

khổ tai ương máu đổ...

Hôm nay y đã xem mình thực sự là người Nam Khánh, không còn là chiến

sĩ chủ nghĩa quốc tế ban đầu nữa. Nhưng đáng buồn thay, y lại trở thành một

người theo chủ nghĩa hòa bình. Y hy vọng trong thời kỳ mình còn sống, con

cháu mình còn sống, có thể mãi mãi giơ cao ngọn cờ hòa bình ấy.

Được Giám Sát viện bồi dưỡng từ nhỏ và cuộc sống giữa lằn ranh sinh tử

nhiều năm,, lại khiến Phạm Nhàn trở thành một người theo chủ nghĩa hòa bình,

thật không thể tưởng tượng được. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ, khi một người

nằm trên giường bệnh chờ chết, những chấp niệm có thể ảnh hưởng cả đời

người, thậm chí cả hai đời người.

Có biết chỗ đáng sợ của tử vong, mới biết nên quý trọng sinh mệnh.

o O o

"Ta biết nguyên nhân ngươi liên tiếp phạm sai lầm." Phạm Nhàn không

quay đầu lại, chậm rãi nói: "Đại Khánh ta gây áp lực quá lớn cho ngươi, những

năm gần đây tuy bệ hạ chưa huy động quân đội trên quy mô lớn, nhưng từng

bước một đều chuẩn bị cho chiến tranh sau này. Bệ hạ đi theo con cách thức

đường đường chính chính, đã tiêu diệt sự tồn tại của Đại tông sư, tất nhiên

khinh thường dùng thực lực Đại tông sư của mình để gây rối loạn thiên hạ."

"Bệ hạ tự tin có thể chinh phục các ngươi một cách oai hùng chính đáng. "

Phạm Nhàn bỗng thấy ánh chiều ngoài sân hơi chói mắt, nhắm mắt lại nói:

"Thực ra ta rất hiểu con người bệ hạ. Hai mươi mấy năm trước chiến dịch bắc

phạt chưa hoàn thành là một điều khó chịu đối với ngài ấy. Đối với bệ hạ,

những quái vật như Đại tông sư không nên tồn tại trên đời, cho dù về sau chính

bệ hạ cũng trở thành một Đại tông sư."

"Bệ hạ có trí tuệ và mưu lược riêng, chỉ với những điều đó đã đủ để chinh

phục tất cả. Trong tâm can ngài ấy vốn khinh thường sức mạnh cá nhân...

Nhưng ngài ấy buộc phải tiêu diệt sạch sẽ các Đại tông sư, mới có thể phát huy

sự khinh thường ấy đến cực điểm."

Phạm Nhàn cười tự giễu: "Ta nghĩ trước khi mất, Khổ Hà cũng nhìn rõ nỗi

ám ảnh của Hoàng đế lão tử nhà ta, nên mới lần lượt bố trí quân cờ trong triều

đình Tây Lương và nước ta, muốn đánh một ván cờ cuối cùng với bệ hạ... Chỉ

có điều ngươi ấy quên mất rằng, dù sao người cũng đã khuất, không thể biết

được những chi tiết xảy ra sau khi mất, hơn nữa cả Hải Đường và ngươi đều

mắc một sai lầm không thể tha thứ."

Tiểu Hoàng đế vẫn lắng nghe Phạm Nhàn phân tích, nghe đến đây bèn hỏi:

"Sai lầm gì?"

"Các ngươi đánh giá thấp cơn thịnh nộ của ta." Phạm Nhàn xoay người lại,

nhìn Tiểu Hoàng đế nhấn mạnh từng chữ: "Ta dám cam đoan với ngươi, hai

nước cờ cuối cùng của Khổ Hà trước lúc lâm chung đều nhằm vào ta, thế mà

ngươi đã hai lần âm mưu sát hại ta. Cho dù thành công hay thất bại, nếu Khổ Hà

hay tin hành động của ngươi, chắc chắn sẽ tức giận đến mức chết thêm một lần

nữa dưới suối vàng."

"Nhắm vào ngươi ư?" Con ngươi Tiểu Hoàng đế hơi co lại, trong lòng cân

nhắc lời di chúc của Khổ Hà thúc tổ trước lúc lâm chung, sắc mặt dần trở nên

nghiêm nghị, nhưng vẫn không hiểu tại sao Khổ Hà lại đặt hy vọng sống sót của

Bắc Tề lên vai Phạm Nhàn, chẳng lẽ hắn không phải con tư sinh của Khánh Đế?

Chẳng lẽ Phạm Nhàn thực sự là một vị đại thánh nhân?

Không, vị thánh nhân cuối cùng đã qua đời từ năm năm trước, Phạm Nhàn

chỉ là một người bình thường.

Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên, Khổ Hà tính toán rất tốt,

nắm chắc trái tim ta, nhưng cho đến lúc lâm chung cũng không thể đoán được

điều này: liệu ta có làm theo ý tưởng của hắn hay không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play