๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thấy y tỏ ra như vậy, Vương Thập Tam Lang không rõ có phải y đã nhìn ra

tâm tư mình chưa từng nói ra hay không, ánh mắt hơi hoảng hốt. Còn Diệp Linh

Nhi lại liếc nhìn y một cái rồi cúi đầu xuống, khẽ cắn môi.

Thấy đã đến lúc, Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, nói: "Vương phi à, phong

cảnh Thanh Châu này tuy đẹp, nhưng mỗi ngày ở trong vườn thêu hoa, có bức

tường che, sao có thể nhìn rõ được chứ?"

Nghe thấy hai chữ Vương phi, Diệp Linh Nhi tưởng Phạm Nhàn đang nhắc

nhở điều gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, không nói năng gì.

Vương Thập Tam Lang im lặng, cũng hiểu sai ý Phạm Nhàn, nghĩ thầm rằng

mặc dù mình và vị tiểu thư Diệp gia ít nói chuyện, nhưng biết cô ấy là người

nhẹ nhàng khoáng đạt, trong lòng quả thật có rung động trước phong cảnh

Thanh Châu, chỉ có điều... dù sao cô ấy cũng là Vương phi Nam Khánh, thân

phận quá khác biệt.

Phạm Nhàn thở dài, quay sang Vương Thập Tam Lang: "Thập Tam à, dù

ngươi bị thương cần có người chăm sóc, nhưng nam nữ vẫn phải cẩn thận. Hơn

nữa tiểu thư Diệp gia là Vương phi của Khánh Quốc ta, trong vườn không có

người, hai người ngồi đối diện như thế, lúc về cung ta sẽ phải giải thích ra sao?"

Lời này nói rất rõ ràng, Vương Thập Tam Lang trước đó đã buồn bã, nhưng

tính cách cực kỳ cố chấp, hàng mi nhướn lên, nhìn Phạm Nhàn nói: "Ta sẽ lập

tức rời phủ."

Diệp Linh Nhi giật mình ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn thầm giật mình, chợt mỉm cười ôn hòa, thầm nghĩ đây mới là

Vương Thập Tam Lang đáng tin cậy. Không để ý đến ánh mắt giận dữ của Diệp

Linh Nhi, y tay vẽ ba vòng trên không, nhẹ nhàng như không mà lại nhanh như

chớp giật, giơ tay túm lấy tấm vải thêu trước mặt cô, đó là Tiểu Thủ Đoạn thành

danh của y.

Theo phản xạ, ngón tay Diệp Linh Nhi siết chặt mũi kim, đâm thẳng vào cổ

tay Phạm Nhàn làm vang lên tiếng xé gió, góc độ rất tinh xảo.

Đây cũng là một Tiểu Thủ Đoạn mà Phạm Nhàn đã dạy cô, làm sao ngăn

được y cướp vải.

Chỉ thấy bóng người lóe lên, Phạm Nhàn đã đoạt lấy tấm vải từ tay cô, bay

đến bên Vương Thập Tam Lang, nói cười: "Thập Tam à, ta chỉ sợ ngươi bị lừa

thôi, vị Vương phi của chúng ta không phải tiểu thư nhà lành biết thêu hoa đâu."

Vương Thập Tam Lang hơi ngạc nhiên, không hiểu sao Đề ti đại nhân lại

đột ngột nói vậy. Tiếp đó hắn thấy Phạm Nhàn đặt tấm vải trước mặt mình, trên

đó là nửa... con vịt?

Diệp Linh Nhi đã thêu cả tuần trong vườn, ngay trước mắt Vương Thập Tam

Lang, nhưng kết quả... chỉ thêu được nửa con vịt?

Vương Thập Tam Lang lập tức nhận ra hiểu lầm mà Phạm Nhàn nói là gì,

không nhịn được mỉm cười. Trong khi Phạm Nhàn cười ha hả, nói: "Tình cảm

nam nữ vốn là chuyện đương nhiên, không ai ngăn cản được các ngươi, chỉ có

điều phải cân nhắc thật kỹ."

Diệp Linh Nhi bật dậy, cả người run lên vì giận, trừng mắt nhìn Phạm Nhàn

nhưng lại không nói nên lời, mắt đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương.

Vương Thập Tam Lang thấy vậy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác xót xa,

lặng lẽ thu lại nụ cười, sắc mặt thân thiết.

Phạm Nhàn dừng cười, thì thầm bên tai Vương Thập Tam Lang: "Tình cảm

thì phải nói ra, hai đứa ngốc ngồi như vậy cả đời có ích gì?"

Cuối cùng cũng đã nói thẳng, Vương Thập Tam Lang biết y cố ý đến phá vỡ

bức tường vô hình, hơi xấu hổ nhưng cũng cảm kích, dù không thể mặt dày nói

toạc ra như Phạm Nhàn. Còn Diệp Linh Nhi không biết họ nói gì, chỉ thấy bồn

chồn lo lắng.

Xong việc mình nên giúp, Phạm Nhàn khoan thai bước ra cổng quân nha,

dáng vẻ rất thư thái, như đã làm chuyện tốt, cực kỳ hài lòng.

Diệp Linh Nhi nhìn theo, trong lòng bỗng cực kỳ không cam lòng, hừ nhẹ

một tiếng, chế nhạo nói: "Sư phụ, ta không biết thêu hoa, nhưng con vịt... còn

hơn bức tranh thêu kia của vị trong nhà ngài."

Phạm Nhàn nghe vậy lập tức nhớ tới vết kim trên ngón tay Uyển Nhi và bức

tranh vịt ngày xưa, trên người phát lanh, gương mặt túng quấn, nào đâu đáp lời,

chỉ có thể khẩn trương bỏ chạy mất dạng.

Thấy vậy, Diệp Linh Nhi cười khúc khích, tiếng cười vang vọng khắp vườn

thu Thanh Châu. Nhưng Vương Thập Tam Lang bên cạnh vẫn im lặng, chỉ lẳng

lặng ngắm nhìn cô.

Cười một mình cũng chán, Diệp Linh Nhi hơi xấu hổ dừng tiếng cười.

Trong mười mấy ngày Vương Thập Tam Lang dưỡng thương, cô thật sự thu

liễm tính cách tự do phóng khoáng của mình, tỏ ra rất điềm đạm, không ngờ

cuối cùng vẫn bị Phạm Nhàn phá hỏng. Cô không biết trong mắt người kia cảnh

tượng này có khiến hắn cảm thấy mình quá đáng hay không, trong lòng dâng vô

vàn tâm tư, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.

Thực ra tâm trạng Vương Thập Tam Lang hơi căng thẳng, nhưng nét mặt

vẫn che giấu rất tốt. Nhìn Diệp Linh Nhi, Vương Thập Tam Lang nói: "Tại hạ

Vương Hi, từng dùng tên Thiết Tướng, là đồ đệ thứ mười ba của Kiếm Lư Đông

Di thành. Mấy ngày nay nhờ Vương phi chăm sóc, thật cảm kích vô cùng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play