๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Đường vẫn ôm đầu gối, nhưng trong lòng cảm nhận được tình ý của

chàng trai này. Y không hỏi về thảo nguyên, không ép hỏi cô, mà nghĩ ngay đến

điều cô quan tâm nhất.

"Đã mất khi ta còn rất nhỏ." Khuôn mặt cô gái dưới chiếc mũ thoáng buồn

bã.

Phạm Nhàn không hỏi thêm về cha mẹ cô, hai người quý tộc cuối cùng của

Khách Nhĩ Nạp đã ra đi thế nào, có phải do Khổ Hà âm thầm hạ thủ hay không?

Chuyện đó đã không còn quan trọng. Chắc chắn Hải Đường không muốn liên hệ

sư phụ với loại nhân vật đó, chỉ là trong lòng cô đã đoán được phần nào.

"Trước lúc lâm chung, sư phụ nói với ta những điều đó rồi để ta tự quyết

định." Hải Đường nhìn những chú vịt trên hồ, lông mày nhíu lại, không hiểu sao

chúng không còn vui vẻ nữa mà sợ sệt trốn vào bụi cỏ ven hồ.

"Cô đã chọn nghe theo lời khuyên của sư phụ, quay lại bộ tộc rồi đến thảo

nguyên." Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ, Tùng Chi là họ vương tộc của Khách

Nhĩ Nạp, nhưng bộ tộc này đã bị đại soái Chiến Thanh Phong tàn sát cách đây

mấy chục năm, nên không ai liên hệ Tùng Chi Tiên Lệnh với người Hồ. Trong

mắt y thoáng qua vẻ thương cảm, nhìn Hải Đường nói: "Nếu muốn báo thù cho

mẫu tộc, ngươi nên trả thù Bắc Tề, tại sao lại nhắm vào Đại Khánh của chúng

ta?"

"Báo thù ư? Ta hiếm khi nghĩ về chuyện cách đây mấy chục năm." Hải

Đường vén mái tóc dưới mũ, liếc nhìn Phạm Nhàn, nói nhỏ: "Giống như ngươi,

ta biết rằng thù hận thường khó rửa sạch, ta chỉ muốn đi xem những người cùng

gốc rễ sống ra sao... Thực ra người Hồ cũng là người, họ có quyền sống sót.

Trên đường di cư hàng ngàn dặm về nam, biết bao người đã chết, chẳng lẽ phụ

nữ trẻ em trong bộ lạc không nên sống sót?"

"Còn Đại Tề..." Cô cúi đầu tự giễu: "Dù sư phụ nói rõ thân thế ta, nhưng

giao Thiên Nhất đạo cho ta. Hôm nay ta vẫn là Thánh nữ Đại Tề, nếu thực sự

muốn hại Đại Tề, sao ta lại chạy đến thảo nguyên?"

"Ta chỉ muốn đám người trong các bộ lạc có thể có một quốc gia yên ổn để

sinh sống." Hải Đường nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn: "Vì thế ta muốn giúp

Tốc Tất Đạt thống nhất thảo nguyên, chấm dứt xung đột liên miên trên thảo

nguyên, mang lại hòa bình cho vùng đất này."

"Hòa bình?" Giọng nói của Phạm Nhàn đột ngột lạnh lẽo: "Thống nhất và

hòa bình của thảo nguyên chắc chắn sẽ dẫn đến chiến tranh toàn diện sau này

giữa Đại Khánh và thảo nguyên, đó là tương lai ngươi mong muốn hay sao?"

"Ta sẽ kiềm chế được Tốc Tất Đạt." Hải Đường cúi đầu.

"Ấu trĩ." Phạm Nhàn nói nhẹ, giọng điệu giống hệt lời mỉa mai của Lý

Hoằng Thành khi mắng y ở Định Châu. "Dã tâm của quân vương không bao giờ

chúng ta có thể kiềm chế được."

"Vậy ngươi bảo ta nên làm gì? Đứng nhìn Khánh quân dần xâm lăng về phía

tây, rồi một ngày nào đó chiếm cả đại thảo nguyên, tàn sát sạch người Hồ sao?"

Hải Đường nhíu mày: "Mọi người đều có quyền được sống, hay ngươi vẫn nghĩ

mạng người Hồ và mạng người Trung Nguyên có sang hèn khác biệt?"

"Mạng người có sang hèn khác biệt, người thân cận với ta tất nhiên quý

giá." Phạm Nhàn không nhượng bộ: "Cô chỉ nghĩ người Hồ sống thế nào, có

bao giờ nghĩ đến dân đồn trú Tây Lương của ta không? Trên đường đi tới phía

tây, ta thấy bao nhà cửa bị đốt, bao phụ nữ trẻ em bị giết."

"Nếu đó là hòa bình mà cô muốn, ta sẽ phá hủy tất cả." Phạm Nhàn nhìn

chằm chằm Hải Đường: "Đây là thù hận ngàn năm, chúng ta không thể xóa

nhòa... Cô đứng trên lập trường vương đình tất nhiên muốn Khánh Quốc

nhượng bộ, còn ta đứng trên lập trường Khánh Quốc tất nhiên muốn thảo

nguyên tiếp tục hỗn loạn."

Hải Đường đứng dậy, ngước nhìn Phạm Nhàn: "Ngươi đến thảo nguyên hơn

mười ngày rồi, chắc đã dò xét được một số việc, vậy sao không quay về mà cứ

ngồi đây chờ ta?"

"Ta muốn xác nhận vai trò của cô." Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái, nói: "Có lẽ

chính ngươi cũng không biết, thực ra cô vẫn xem mình là con dân Bắc Tề, chứ

không phải Vương nữ Khách Nhĩ Nạp. Cô tự nhủ là tìm không gian sinh tồn

cho thảo nguyên, thực chất... vẫn là vì an toàn của Bắc Tề phía sau, kìm hãm

bước tiến của vị Hoàng đế lão tử nhà ta."

Không đợi Hải Đường lên tiếng, Phạm Nhàn gật đầu ngăn lời: "Đó là phản

ứng vô thức... Nói tới đây, ta không thể không ngưỡng mộ Khổ Hà đại sư."

Phạm Nhàn thương cảm nhìn Hải Đường: "Cô là Thánh nữ, là nhân vật xuất

sắc nhất Thiên Nhất đạo sau Khổ Hà, nhưng cuộc đời của cô dường như cũng

như của ta, đều bị một nhân vật cao quý kiểm soát. Mỗi bước đi của cô đều nằm

trong tính toán của người ấy, dù chủ động hay bị động, Khổ Hà vẫn đang lợi

dụng cô để gìn giữ vương triều Đại Tề của mình."

Khổ Hà nuôi Hải Đường gần hai mươi năm, quá hiểu rõ nữ đồ đệ của mình.

Ông ta đã tính toán rõ ràng quyết định của Hải Đường sau khi biết thân thế, biết

rằng dù Hải Đường chọn con đường nào cũng sẽ tuân theo sắp đặt của ông ta,

gây một đòn đau đớn cho Khánh Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play