๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong một căn lều yên tĩnh, Ngụy Vô Thành - người đã trở thành nhân viên

kiểm kê thu chi Nội Khố của vương đình Tây Hồ được một năm - cầm mảnh

giấy trên tay, hỏi bạn đồng hành bên cạnh. Họ đến thảo nguyên đã một năm,

giúp xử lý chính sự, thu thập tin tức, đóng vai trò quan trọng trong sự hưng

thịnh của vương đình. Mùa thu săn bắn của Khánh quân đã kết thúc, thảo

nguyên chuẩn bị đón mùa đông giá rét tới, không còn chiến sự lớn cần chuẩn bị,

nên Ngụy Vô Thành lại tái phạm căn bệnh cũ.

"Ngươi tưởng vẫn còn ở Thượng Kinh thành à? Ngươi tưởng ngươi vẫn còn

thi được khoa cử à?" Một người bạn rõ ràng tâm trạng không tốt, mỉa mai nói:

"Cả ngày rảnh rỗi không việc gì, lại ôm thơ từ ca phú ngồi đọc, chẳng nhìn xem

đây là nơi nào."

Ngụy Vô Thành không tức giận, cười khì khì đáp: "Bài hơ ngăn ngắn này do

một người bạn tặng, miêu tả cảnh thảo nguyên rất đẹp, nên ta ghi nhớ lại, chỉ là

không hiểu rõ hết hai câu."

Mọi người cân nhắc kỹ, thấy quả thật là như vậy, ngôn từ đơn giản nhưng

toát lên khí thế hào hùng, quả thực không phải người thường làm được.

Thế là, bài thơ Trời cao đất rộng bắt đầu được lưu truyền, rồi lan đến tay

người Hồ xung quanh Vương Đình, được dịch sang tiếng Hồ, và được các thiếu

nữ Hồ vung roi da ngâm nga ca hát.

Lời đồn không lan rộng, nhưng loại lời đồn này còn hữu dụng hơn cả ống

nhòm, nó vốn đã mọc cánh, thần kỳ hơn cả công phu khinh thân của Diệp Lưu

Vân.

Một nữ tỳ bưng vò sữa dê, đi ngang qua lều nghe thấy. Cô đứng ngoài lều,

nhẹ nhàng đặt vò sành xuống, ngẩn ngơ một lúc, rồi lau bàn tay đẫm sữa lên vạt

áo.

Đêm hôm ấy Thiền Vu cũng hay tin về bài thơ nhỏ, nhưng hắn không để

tâm, một vị quân vương hùng cường phải bận tâm nhiều việc, không cho rằng

bài thơ nhỏ này gây ra vấn đề gì. Chỉ vì người khác nhờ vả, hắn tùy tiện hỏi hai

câu, biết đó là Ngụy Vô Thành nghe từ các thương nhân, cũng không quan tâm

thêm.

Những thương nhân Trung Nguyên đã rời vương đình ba ngày, lẽ nào còn vì

một bài thơ ngăn ngắn mà đuổi theo bắt lại?

Đối với chuyện này, Thiền Vu khá thờ ơ, nên khi hôm sau phát hiện nữ tỳ

bưng sữa dê biến mất, hắn tức giận tím mặt, như bị moi mất khối báu vật quan

trọng trong lòng.

May sao nữ tỳ để lại một phong thư, khuyên hắn bình tĩnh, nói cô đi một

chút sẽ quay lại, Thiền Vu mới thôi ý định điều kỵ binh truy lùng các thương

nhân Trung Nguyên.

o O o

Cỏ thu trên thảo nguyên thật buồn thảm, che khuất con đường từ Vương

Đình dẫn ra bốn phương tám hướng, dù vốn trên thảo nguyên cũng không có

đường, chỉ là ngựa giẫm nhiều tự thành lối đi.

Từ vương đình về hướng Thanh Châu, cách một ngày đường là đồng cỏ bát

ngát, tĩnh lặng vô cùng, nắng thu buông xuống mang theo vẻ xơ xác tiêu điều.

Người con gái mặc y phục tỳ nữ đi từ trong cỏ dại rồi nhìn thấy chàng trai

trẻ đối diện.

Chàng trai trẻ mang nụ cười trên môi nhưng đôi mắt lộ vẻ thất vọng sâu sắc.

Chàng trai trẻ nhìn người con gái ba năm không gặp, nhìn khuôn mặt cô,

nhìn đôi mắt vẫn như hồ nước trong, không, còn trong hơn cả biển Nguyệt Nha,

nhìn đôi bàn tay cô buông thõng bên mình, mở miệng nói: "Cô đã rám nắng

rồi.”

Hải Đường, người đã mất tích hơn hai năm, giờ đây đã trở thành một tỳ nữ

bình thường trong đại doanh Tây Hồ, nhìn Phạm Nhàn, không nói lời nào, trong

đôi mắt trong veo, không biết đang thầm nói điều gì.

Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Ta đợi cô ở đây hai ngày rồi... Hay

nên nói là cô đã đợi ta hai năm trên thảo nguyên?"

o O o

Năm ấy ở Hàng Châu, sau khi Diệp Lưu Vân xuất kiếm chặt đổ căn lầu,

không lâu sau Hải Đường nhận ý chỉ của Thái hậu Bắc Tề, trở về phía bắc. Từ

đó trử đo, Phạm Nhàn và cô không gặp nhau nữa, chỉ thỉnh thoảng có thư từ qua

lại.

Nhưng biến cố kinh thiên diễn ra mùa thu năm Khánh Lịch thứ bảy đã khiến

thư từ giữa hai người cắt đứt. Thánh nữ Bắc Tề, đệ tử quan môn thật sự của Khổ

Hà đại sư, người lãnh đạo Thiên Nhất đạo ngày nay, đã mất tích bí ẩn, biến mất

khỏi tầm mắt mọi người.

Ngay cả người Bắc Tề cũng không biết cô đi đâu. Phạm Nhàn đã cử Giám

Sát viện và Bão Nguyệt lâu tìm kiếm khắp nơi trên thiên hạ nhưng vẫn vô vọng.

Cô biến mất quyết liệt đến nỗi khiến người ta cảm thấy như chưa hề có nhân vật

nào tên Hải Đường tồn tại.

Nhưng Phạm Nhàn biết rõ, cô gái ấy đã từng hiện hữu, và có lẽ đang ở đâu

đó nhìn mình, vì y từng nắm tay và chạm vào trái tim cô.

Điều y không ngờ là Hải Đường đã mất tích lại xuất hiện trên thảo nguyên

phía tây Khánh Quốc, và ở đó đã hai năm, đổi tên thành Tùng Chi Tiên Lệnh.

"Cô không có điều gì cần giải thích với ta sao?" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào

mắt cô, tim nhói lên, chậm rãi nói: "Chẳng hạn như tại sao co ở đây, chuyện

lưỡi đao kia, tất cả những chuyện liên quan đến Tốc Tất Đạt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play