Phạm Nhàn nhìn hắn, trong mắt thoáng vẻ lười nhác, nói: "Thanh Châu tuy

ở tiền tuyến, nhưng vẫn nằm trong sự khống chế của Tây Đại doanh, sao lại sợ

hãi như vậy?"

Lý Hoằng Thành chỉ tay vào mũi Phạm Nhàn, tức giận nói: "Ngươi là đại

quan quý nhân, chỉ tâm tư hơi động là đi Thanh Châu, chẳng lẽ không biết sẽ

gây ra bao nhiêu rắc rối?"

Thanh Châu là châu xa xôi nhất Khánh Quốc, là vùng đất Đại hoàng tử

chinh phục khi lần đầu dẫn quân. Đó cũng là châu mới nhất, nằm sâu trong rìa

thảo nguyên, ba phía trống trải, thường xuyên là nơi giao tranh ác liệt. Nếu Tây

Hồ biết Phạm Nhàn xâm nhập Thanh Châu, không biết sẽ làm gì.

Phạm Nhàn gạt tay Lý Hoằng Thành ra, tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi

không phải quan lớn? Còn có thân vương? Diệp Linh Nhi cũng không sao?"

"Nhưng bọn ta đều ở trong quân doanh!" Lý Hoằng Thành nhìn y, phẫn nộ

nâng cao giọng, nói: "Ngươi tưởng ta không biết ngươi sao? Đến Thanh Châu

rồi ngươi sẽ dừng chân lại ư? Ta quá rõ con người ngươi, trước mặt là thảo

nguyên mà ngươi lại bỏ qua ư? Ngươi thích mạo hiểm, ngươi thích lén lút,

ngươi chẳng bao giờ theo tiến lui quân đội."

"Ta có thể mở mắt nhìn ngươi lẻn vào thảo nguyên dưới quyền cai trị của ta

hay không?" Lý Hoằng Thành nghiến răng nói: "Ta nói cho ngươi biết, không

có cửa đâu!"

Phạm Nhàn im lặng, không ngờ Hoằng Thành chỉ liếc mắt một cái đã nhìn

thấu ý định của mình. Nhưng ngọn lửa âm ỉ trong lòng đang thiêu đốt, thôi thúc

yphải tiến vào Thanh Châu, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, cho dù không vào

thảo nguyên cũng được.

"Ta hứa với ngươi, ta sẽ không dẫn thuộc hạ vào thảo nguyên." Y nhìn Lý

Hoằng Thành, thành thật nói: "Ta chỉ muốn đi Thanh Châu điều tra một vài

việc. Nếu... nếu không có ta ở đó, không ai biết chính xác đã xảy ra chuyện gì.

Tin ta đi, việc này rất quan trọng."

"Ngươi đi Thanh Châu điều tra chuyện gì?" Lý Hoằng Thành bình tĩnh lại,

nhìn chằm chằm vào mắt y, chậm rãi hỏi: "Nếu ngươi có chỉ dụ, ta sẽ cho ngươi

đi, nếu không thì đừng nói nữa."

"Nếu có chỉ dụ, ta còn phải nói với ngươi cái rắm!" Phạm Nhàn thấy hắn

cứng đầu, không khỏi tức giận mắng: "Đừng quên, ta là Khâm sai! Bệ hạ cho

phép ta tùy ý hành động, ta thông báo với ngươi là tôn trọng ngươi. Ta thật sự

muốn đi Thanh Châu, ngươi lấy cái gì mà ngăn ta?"

Nghe vậy, Lý Hoằng Thành nghiến răng nhưng không tìm ra lời phản bác.

Một lúc sau, hắn lạnh giọng nói: "Ta phải cảnh báo ngươi, biên thùy bây giờ

khác xưa, rất dễ chết người, người Hồ đang ngày càng thâm độc... không kém gì

thủ đoạn của ngươi. Tại sao trước đây khi ngươi dẫn Giám Sát viện vào thành

lại bị ta bắt được, là vì hiện giờ Định Châu có nhiều gian tế lọt vào, cả Tây Đại

doanh và phủ Tổng đốc khu vực Tây Lương đều rất căng thẳng về việc này."

"Các ngươi ngụy trang còn không lừa được ta, huống hồ là lũ người Hồ

kia." Lý Hoằng Thành nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, cố gắng khuyên bảo:

"Diệp Linh Nhi khác ngươi, Diệp gia ở phía Tây vẫn được người Hồ kính sợ,

nhưng danh tiếng của ngươi đại diện cho thể diện triều đình, nếu lũ người Hồ có

thể giết được ngươi, chúng sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào.”

"Gian tế... Quả thật đã có rất nhiều." Phạm Nhàn thở dài nói: "Ba mươi năm

qua, người Hồ không thể cài người vào biên giới vì chúng ta trông khác nhau

quá... Nhưng chỉ trong vòng hai năm, ta cũng tò mò không biết lũ gian tế bán tin

tức của chúng ta cho người Hồ từ đâu chui ra."

Trong mắt Lý Hoằng Thành thoáng qua một vẻ khác lạ.

Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Mục đích quan trọng nhất trong chuyến đi này

của ta, chính là phải tìm ra người đó cùng những kẻ liên quan đến hắn. Vì việc

này, ta đã chuẩn bị suốt bốn tháng! Nếu ngươi muốn ngăn cản ta, thì cứ về xin ý

chỉ của bệ hạ ấy."

Lý Hoằng Thành giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, nhưng vẫn cười lạnh nói:

"Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nếu như ngươi gặp bất chắc, bệ hạ sẽ ra sao?

Tây Đại doanh của ta sẽ như thế nào?"

"Ngươi đánh giá quá cao người Hồ.” Phạm Nhàn hạ mi mắt, châm biếm nói.

“Cũng đánh giá thấp ta."

Lý Hoằng Thành sững người, bỗng nhiên kéo tay y đi vào thư phòng chứa

bản đồ. Qua một quãng sân, vào một gian phòng, thắp sáng đèn, Lý Hoằng

Thành trải ra một tấm bản đồ lớn, đập mạnh bàn tay vào một vị trí phía Tây,

lạnh lùng nói: "Xem đi, vị trí Thanh Châu cách đây hơn hai trăm dặm. Nếu

ngươi đi, ta sẽ phái một đội quân ngàn người hộ tống cho ngươi. Nếu không

muốn người hộ tống... vậy ta muốn biết, trên đoạn đường ba mươi dặm đồng

bằng này, nếu bị người Hồ phục kích, ngươi sẽ ứng phó thế nào?"

Phạm Nhàn cẩn thận quan sát bản đồ, dù đã từng nghiên cứu nó nhiều lần tại

kinh đô nhưng bây giờ nhìn lại vẫn thấy một cảm ớn lạnh. Con đường đến

Thanh Châu sát với rìa thảo nguyên. Với khả năng xuất quỷ nhập thần trên thảo

nguyên, lũ người Hồ có thể phục kích bất cứ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play