๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Không thể để bất cứ ai nghi ngờ Hồ Ca trốn thoát được vì sự xuất hiện của

chúng ta." Đó là ý nghĩa thực sự sau mệnh lệnh mà Phạm Nhàn vừa đưa ra, cái

đinh mà Giám Sát viện giấu kín ở Tây Hồ quá quan trọng, không ai được phép

biết, huống hồ bị nhiều người chứng kiến như thế này.

Một binh sĩ tiến lại thì thầm vài câu với vị giáo quan, ánh mắt giáo quan

sáng bừng, chắc là đã xác nhận thân phận bọn họ. Nhìn Phạm Nhàn, hắn lạnh

lùng ra lệnh: "Người đâu, bắt lũ gian tế này cho ta!"

Phạm Nhàn nhìn mặt binh sĩ kia, nhận ra là người canh cổng phía đông,

chính hắn kiểm tra giấy tờ của đoàn người bọn họ khi vào thành. Phạm Nhàn

lập tức biết vấn đề nằm ở đâu, không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ rồi liếc nhìn

Mộc Phong Nhi.

Mộc Phong Nhi biết mình xử lý thiếu sót khiến phía Định Châu nghi ngờ,

trong lòng cực kỳ căm tức, lại sợ làm đại nhân nổi giận nên sắc mặt càng khó

coi. Trong vòng vây của vô số mũi thương, hắn lạnh lùng nhìn vị quan kia, ánh

mắt như sắp bưng chén nước lên nuốt sống hắn.

Giáo quan kia không biết tâm trạng những thương nhân này, thấy vẻ mặt

bình thản của họ càng tin chắc có điều khả nghi. Vừa chuẩn bị ra lệnh cho thuộc

hạ truy bắt những kẻ trốn thoát, vừa thúc ngựa tiến tới trước mặt đám thương

nhân.

Không thể để Định Châu quân bắt kịp Hồ Ca, Phạm Nhàn cau mày. Mộc

Phong Nhi vâng lệnh, mắt lóe lên tia sắc lạnh, chân đạp một cái, cát vàng tung

lên. Cả người như bóng mờ lao lên, tay ấn lên đầu ngựa, đoản đao trong tay áo

bay ra, định khống chế tên giáo quan hành động thiếu cẩn trọng kia.

Không ngờ tên giáo quan dám cưỡi ngựa một mình tiến lên trước mặt đám

người, cũng rất là có lòng tin vào võ công của mình. Đột nhiên thấy biến cố

nhưng hắn chẳng hề kinh hãi, một tay nhấc vỏ đao đánh về cổ tay Mộc Phong

Nhi, tay phải rời dây cương, túm thẳng cổ họng hắn, ra tay rất nhanh gọn, đúng

là cầm nã thủ của Diệp gia.

Tuy võ công của tên giáo quan rất cao siêu nhưng hắn chỉ nghĩ vài thương

nhân này là gian tế chứ chẳng hề nghĩ tới thân phận thực sự của đối phương,

nên phần nào có chút khinh địch.

Hắn chặn được Mộc Phong Nhi nhưng không ngăn nổi vài bóng đen gần

như xuất hiện cùng lúc với Mộc Phong Nhi. Chỉ nghe vài tiếng xì xì, vài bóng

người đồng loạt áp sát con ngựa của vị giáo quan, giữ bắt, siết chặt cổ...

Kiếm thủ thích khách Lục Xứ bất ngờ ra tay, ngay cả Phạm Nhàn cũng phải

dè chừng, huống hồ là vị quân nhân bình thường trong Định Châu thành.

Một tiếng rên đau vang lên, con ngựa đột nhiên phát hiện trên lưng có bốn

người, đâu còn chịu nổi nữa, chân trước mềm nhũn rồi ngã sấp xuống.

Một làn bụi mù bay lên, binh sĩ Định Châu kinh hoàng, mắt trừng trừng nhìn

thủ lĩnh của mình dễ dàng bị bọn “gian tế” bắt đi.

Mộc Phong Nhi nắm lấy vỏ đao của giáo quan, đặt ngang đoản đao trên cổ

hắn, cao giọng hô với binh sĩ Định Châu đang xông tới: "Muốn chết thì cứ tới

đây!"

Tên giáo quan sắc mặt tái mét, không ngờ bản thân không ngăn nổi một

chiêu của bọn họ. Nghiến răng ra lệnh cho thuộc hạ: "Bắt lấy bọn chúng!"

Lúc này hắn đã tin chắc đây không chỉ là gian tế mà còn là gian tế rất lợi

hại. Vì an nguy của Định Châu, hắn đâu còn quan tâm tính mạng của mình.

Hắn không quan tâm nhưng Phạm Nhàn thì có. Nếu thực sự xảy ra xung đột,

Định Châu quân chắc chắn sẽ dám làm gì nhóm người bọn mình, nhưng sau này

làm sao giải trình với triều đình?

"Chúng ta không phải gian tế." Phạm Nhàn bước tới trước, nhìn mọi người

nói ôn hòa: "Chúng ta chỉ là thương nhân."

Lúc này bị cản trở một chút, lệnh truy bắt của tên giáo quan vẫn chưa kịp

phát đi, đoàn người Hồ Ca đã thoát khỏi vòng vây. Tâm trạng Phạm Nhàn cũng

ổn định hơn nhiều, ra hiệu cho mọi người hạ vũ khí xuống. Hắn mỉm cười với

vị tướng dũng cảm kia: "Tướng quân, thuộc hạ là một số người thô lỗ, đã làm

kinh động ngài rồi."

Tất nhiên không ai tin lời biện bạch này, ngay cả kẻ giang hồ lỗ mãng cũng

không dám ra tay với quân đội triều đình.

Tên giáo quan sờ cổ họng thấy vẫn bị vây giữa nhóm "gian tế", hung dữ

nhìn Phạm Nhàn: "Xem các ngươi còn chạy đâu nổi!"

"Không chạy, chúng ta chỉ là thương nhân thật mà, lúc nãy phản ứng quá

mức thôi." Nói xong câu đó, Phạm Nhàn cũng không nhịn được muốn khóc, Hồ

Ca ơi là Hồ Ca, vì ngươi mà ta gây ra bao nhiêu rắc rối.

"Thật sao? Các ngươi là thương nhân nhà ai?" Tên giáo quan âm trầm nhìn

Phạm Nhàn, dường như chẳng màng tính mạng của mình. Binh sĩ Định Châu

bên ngoài không biết họ nói gì, chỉ lo báo cáo phủ Đại tướng quân và bố trí vây

bắt, không ai để ý những kẻ có thể trốn thoát từ sau cửa tiệm.

"Lĩnh Nam Hùng gia." Mộc Phong Nhi đáp.

"Nếu là thương nhân thì về phủ kiểm tra với ta." Tên quan nghiến răng quát:

"Không thì giết ngay tại chỗ, khỏi luận tội!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play