๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nói tới đây, ông trừng mắt nhìn Phạm Thượng thư, bởi lúc ấy chính vị phụ

thân này đã để con trai mình cứu giá lập công, làm hỏng kế hoạch lớn của Trần

Bình Bình.

"Đã hỏi rõ ràng, thôi không nói nữa. Ngươi cũng nên tìm hiểu kỹ việc này."

Phạm Kiến thong thả đứng dậy, nói: "Ta sẽ về Đạm Châu dưỡng già. Nếu rảnh

rỗi có thể ghé thăm ta."

Trần Bình Bình im lặng, hiểu rõ tâm trạng của lão chiến hữu. Cho dù bệ hạ

có là người không thể đánh bại hay không, cuối cùng hắn vẫn là cha ruột của

Phạm Nhàn. Không ai biết Phạm Nhàn là người “xuyên không”, linh hồn mang

theo đặc tính khác thường, không giống bất kỳ ai. Hai vị trưởng bối này chỉ suy

nghĩ dựa theo lẽ thường, cho rằng dù Phạm Nhàn biết chân tướng cũng sẽ lâm

vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Họ không muốn Phạm Nhàn sống dưới áp lực quá lớn, nên nhất định phải

nghĩ thông suốt vấn đề này.

Trần Bình Bình nhẹ nhàng gõ cái chuông đồng bên bàn. Tiếng chuông thanh

thoát vang lên. Lão bộc phục vụ ông nhiều năm bước vào, đỡ ông lên xe lăn.

"Ta tiễn ngươi." Trần Bình Bình cúi đầu ho dữ dội, ống tay áo dính đầy

nước miếng, một lúc sau mới dịu đi, tự trách: "Thân thể ta ngày càng suy

nhược, trúng chút độc nhẹ cũng khó chữa trị."

Phạm Kiến im lặng nhìn ông, không nói gì rồi bước ra ngoài. Lãoo bộ đẩy

xe lăn theo sau, chỉ đi được một đoạn ngắn trước công trường, cả hai rất ăn ý

dừng lại, nhìn nhau thi lễ.

"Ta đã nghĩ kỹ rồi." Trần Bình Bình nói với Phạm Kiến.

Phạm Kiến không vội đáp, cúi đầu suy nghĩ một lúc, không biết đó là thật

lòng hay giả vờ. Hắn biết lý do Trần Bình Bình đến tiễn mình, bởi nhiều năm

trước họ từng đến bờ biển Đông Hải, từng tụ tập ở Thái Bình biệt viện, từng tạo

dựng cục diện tốt đẹp. Nhưng theo năm tháng, kẻ ra đi, người thay đổi, có

người muốn rút lui - chính mình từ quan về Đạm Châu, chỉ còn Trần Bình Bình

bầu bạn bên bệ hạ ở kinh đô, hẳn cũng cảm thấy cô đơn.

Như Phạm Nhàn nói, trong mười mấy năm qua, hai người nghi kỵ lẫn nhau,

giao tiếp dần ít đi. Nhưng không thể xóa nhòa tình chiến hữu xưa.

Phong lưu cuối cùng cũng tan theo mưa gió, đến lúc lui khỏi sân khấu thì

phải lui triệt để. Lâm Nhược Phú không phải thành viên nhóm ba người, nên lui

không hoàn toàn, không như Phạm Thượng thư. Trước thiên uy của Hoàng đế

bệ hạ, người như họ chỉ biết lui về ẩn cư, dường như không còn lựa chọn tốt

hơn.

Trước khi đi, Phạm Kiến nhíu mày hỏi câu cuối cùng, không hề lảng tránh

đến vị lão bộc bên cạnh: "Nếu ngày xưa ngươi nghi ngờ ta, tại sao lại cho Ngũ

Trúc đưa hắn đến Đạm Châu?"

Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, cúi đầu một lát rồi chậm rãi đáp: "Vì biết

ngươi từng trả giá cho điều đó, nên ta muốn tiếp tục xem xét tấm lòng ngươi."

Khóe môi Phạm Kiến thoáng nụ cười tự giễu đầy ưu phiền, vẫy tay mà

không nói thêm gì.

o O o

Nhìn bóng dáng Phạm Kiến khuất dần, Trần Bình Bình nhẹ nhàng tựa vào

xe lăn, ngón tay vô thức gõ nhịp trên tay vịn, thở dài nhẹ nhõm: "Rời đi là tốt...

rời đi là tốt..."

Ngay sau đó, tâm trạng vị thủ lĩnh góc tối của Khánh Quốc ảm đạm, tự nói:

"Dù sao cũng là cha ruột của hắn, làm sao ta có thể nhẫn tâm ép buộc."

Lão bộc im lặng đẩy xe lăn quay về, nghe chủ nhân thở dài mệt mỏi: "Ngươi

nói xem, giết một người mà sao lại khó đến thế?"

Trần Bình Bình trải qua biết bao chuyện lớn kinh thiên động địa, đối mặt

biết bao hiểm nguy, nhưng chưa bao giờ thất vọng như ngày hôm nay. Bởi kẻ

địch ông đối mặt chắc chắn là người mạnh nhất mà ông từng gặp, và người ấy

dường như không có điểm yếu.

Lão bộc khàn giọng nói: "Có lẽ sẽ không liên lụy đến tiểu công gia." Lão

nhận ra tâm trọng của chủ nhân nên cố an ủi.

"Cho dù bệ hạ có phát hiện manh mối gì, nhưng sau chuyện tại Huyền

Không miếu, trong sơn cốc đầy tuyết, ta đã hai lần để An Chi suýt mất mạng.

Lẽ nào điều đó còn không thể cắt đứt mối quan hệ giữa ta và hắn? An Chi luôn

may mắn, chắc chắn bệ hạ sẽ không nghi ngờ hắn. Việc này cứ như vậy đi."

Trần Bình Bình hơi lạnh, kéo chăn đắp lên người.

o O o

Phạm Kiến sắp ra đi, Trần Bình Bình từ bỏ, Phạm Nhàn đã suy nghĩ kỹ

càng. Vấn đề lớn nhất trên đời dường như đã được giải quyết. Nhưng trong lòng

ba người họ đều rõ, nếu không có biến cố lớn xảy ra, cái nắp sẽ yên ổn che kín

chậu dầu. Nhưng nếu có việc gì đó phát sinh, dầu sẽ bắn tung tóe, đốt cháy tất

cả - nhất là khi dầu sôi trào trong lòng, khiến mọi người bỏng đau rát.

Mà trong lúc Khánh Quốc dần ổn định, Bắc Tề và Đông Di thành lại rơi vào

bầu không khí u ám, tang thương.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngoài Thượng Kinh thành, phía bắc Tây sơn kinh Bắc Tề là ngọn núi xanh

thăm thẳm. Tuy trông bình thường, nhưng trong lòng mọi người lại rất đặc biệt,

vì đây là vị trí của Đạo môn Thiên Nhất đạo. Các đồ tử đồ tôn của Khổ Hà đại

sư học tập tu luyện tại đây, sau này ra ngoài trị thiên hạ, giúp đỡ nhân dân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play