๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bên cạnh, nhũ mẫu cúi đầu im lặng, không dám lên tiếng. Trong lòng thầm

nghĩ, nhũ mẫu có vấn đề gì đâu? Lão Phạm gia các ngài có thể thịnh vượng như

vậy, không phải nhờ tổ tiên ở Đạm Châu từng nuôi con cho hoàng tộc hay sao?

Lão ma ma trong nhà lại cảm nhận được ý nghĩa khác, trố mắt nhìn thiếu gia,

nghĩ bụng: Không lẽ thiếu gia định để di nãi nãi tự tay nuôi nấng tiểu thư sao?

Điều này vi phạm quy tắc nhiều lắm, ngày mai nhất định phải nói với lão gia và

thái thái.

Phạm Nhàn không biết trong lòng bà lão nghĩ gì, cũng chẳng mảy may quan

tâm. Hắn Yvất vả sống ở đời này hai mươi năm, nếu phải bận tâm đến việc

người ngoài xen vào cách nuôi dạy con gái, vậy thì cuộc đời này thật vô nghĩa.

Lại ngồi bên cạnh Tư Tư nói vài câu, thấy cô đã hơi mệt, cố mở to mắt nói

chuyện, Phạm Nhàn không đành lòng, mỉm cười bảo: "Đi ngủ đi, nhớ lại những

năm còn ở Đạm Châu, nàng còn lười biếng hơn ta nữa."

Thấy vẻ do dự của Tư Tư, Phạm Nhàn tiếp: "Ở kinh đô vài năm, nàng đúng

là lơ mơ thật rồi. Hồi nhỏ ta đã nói, cho dù sinh con trai hay con gái cũng như

nhau, mặc dù không phải quốc sách, nhưng là gia quy."

o O o

Về phòng ngủ, đã có nha hoàn mắt mờ mịt vì buồn ngủ chuẩn bị nước nóng

phục vụ hai chủ nhân đi ngủ. Phạm Nhàn vẫy tay đuổi đi, giúp Lâm Uyển Nhi

ngồi xuống bên giường, nhìn vào mắt cô và nói: "Ta biết trong quy củ của đại

phủ này, con cái của di nương đều phải sống chung với phòng chính."

Mắt Lâm Uyển Nhi ứa lệ nhưng không rơi. Mấy ngày qua, cô chịu quá

nhiều tổn thương, trong lòng đầy sầu khổ mà không biết tâm sự với ai. Hôm nay

gặp lại Tư Tư, dù biết cô bé là con của Phạm Nhàn, trong lòng cô vẫn vui

mừng, còn hơi cảm kích Tư Tư; Nhưng cuối cùng, tâm trạng cô vẫn rất phức

tạp.

Đặc biệt là khi Phạm Nhàn có vẻ không muốn cho cô tham gia vào, cảm xúc

trong lòng Lâm Uyển Nhi trở nên rối bời, không thể kiềm chế nổi nỗi buồn.

Lâm Uyển Nhi xuất thân cao quý, có thân thế ly kỳ, tính cách trong trẻo như

băng tuyết, dưới vẻ hồn nhiên vui vẻ vẫn ẩn chứa sự thông tuệ. Nhưng dù sao,

cô vẫn là một người phụ nữ, và mọi người phụ nữ đều có những tâm tư tinh tế

riêng.

Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn cô, biết cái chết của Trưởng Công chúa, Nhị

hoàng tử và cảnh đổ máu trong hoàng gia đã khiến thê tử của mình gánh chịu

quá nhiều áp lực. Y nói với giọng ôn hòa: "Nàng đã hiểu lầm rồi, ta chỉ không

muốn những nhũ mẫu kia làm ô uế con của chúng ta... Đứa trẻ này là của chúng

ta, nhưng dù sao Tư Tư vẫn là mẹ đẻ của nó, không thể cứ thế mà đưa về được."

Lâm Uyển Nhi thở dài, nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn trước mặt mình, nhẹ

nhàng nói: "Chàng cũng không cần phải cẩn thận như vậy trước mặt thiếp, thiếp

biết ngươi lo lắng cho thiếp." Cô miễn cưỡng cười một cái, "Nhưng thỉnh

thoảng, thiếp thật sự cảm thấy ghen tị, có những lời chàng nói với Tư Tư khiến

thiếp không hiểu, như quốc sách gia quy gì đó."

Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười, đãu sao Tư Tư cũng là lớn lên bên y,

giống như muội muội được dạy dỗ qua thư từ, đương nhiên có những điều chỉ

họ mới hiểu. Y nắm chặt hai bàn tay thê tử, nhẹ nhàng nói: "Từ nay về sau...

mọi chuyện của ta, ta sẽ nói với nàng, chỉ có hai ta biết thôi, nếu người khác

muốn biết... khà khà, ta sẽ không bao giờ nói cho họ."

Y dừng một chút, sau đó siết chặt hai bàn tay thê tử, cười nói: "Dù là xe

ngựa, kiệu hoa, hay thậm chí xe hơi, đại bác, ta sẽ kể cho nàng nghe."

Lâm Uyển Nhi nghe mà mơ hồ, nghĩ thầm xe ngựa kiệu hoa thì biết là gì,

nhưng xe hơi đại bác lại là cái gì? Nhưng cũng hiểu phu quân đang cố gắng dỗ

dành mình nên cố che đi nỗi buồn trên mặt, cúi đầu nói: "Thật ra... thiếp muốn

có một đứa con. Nhìn số phận các ca ca bây giờ, thiếp cũng không biết tương lai

sẽ ra sao, có một đứa con, ít nhất cũng thêm chỗ mong chờ."

Dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời ấy khiến trái tim Phạm Nhàn quặn thắt,

nhất là khi nhìn khuôn mặt gầy guộc của thê tử, so với hai năm trước không biết

đã hao mòn đi bao nhiêu. Nếu so với Tư Tư bên kia, càng khiến Uyển Nhi trông

như mới trải qua sinh nở. Y hiểu suy nghĩ của thê tử, đồng thời việc nghiên cứu

loại thuốc kia cũng gần xong, trong lòng tự tin tới tá. Y đùa cợt: "Đương nhiên

chúng ta phải sinh con rồi, sinh thêm một đứa em trai cho Tiểu Hoa, trong nhà

sẽ nhộn nhịp hẳn lên."

Uyển Nhi tưởng y đang an ủi mình, chỉ cười nhẹ mà không nói gì. Nhưng

Phạm Nhàn lại nhìn thê tử với ánh mắt tinh nghịch: "Nhưng để có con, có vẻ

phải thực hiện nhiều bước, thật ra, chúng ta đã hơn nửa năm không thân mật

rồi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play