๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tuy nhiên, Hoàng hậu đã chết, nữ nhân năm ấy cũng đã khuất, Thái hậu đã

mất, Trưởng Công chúa từng đồng hành hai mươi năm, hiến dâng tuổi thanh

xuân cho ngài cũng đã qua đời. Thái tử không còn, Nhị hoàng tử cũng vậy, tất

cả mọi người đều đã ra đi.

Chỉ còn lại một mình Hoàng đế, một mình trơ trọi.

Ánh mắt Khánh Đế lạnh băng nhìn xuống bức thư, ngón tay hơi run rẩy. Tờ

giấy tan thành bụi trắng trượt khỏi tay, bị làn gió thu thổi tán loạn khắp nơi như

những bông tuyết lạnh lẽo.

Đôi mắt hắn thoáng chút đau xót, lông mày nhíu chặt. Lời trăn trối cuối

cùng của hai đứa con trai như mũi tên xuyên thấu trái tim vị đế vương. Những

sợi bạc trên thái dương càng nhiều thêm, ánh mắt dần mờ đi, khóe miệng thoáng

ướt. Nhưng thân hình của hắn vẫn thẳng tắp, kiên cường như núi.

o O o

Cánh cửa Đông Cung một lần nữa đóng chặt, không ai biết bên trong đang

xảy ra điều gì. Nhưng mọi người đều rõ, những giây phút cuối cùng của Thái tử

bị phế truất Lý Thừa Càn sẽ trôi qua trong cung điện tĩnh mịch này. Không biết

bao giờ, tiếng chuông cung đình lại vang lên, hay vẫn im lìm, chỉ lạnh lùng vô

tình chứng kiến cái chết của thái tử.

Hoàng đế giải tán mọi người, chỉ để lại Phạm Nhàn đồng hành, lặng lẽ bước

sâu vào hậu cung giữa đêm khuya. Trên đường đi, họ lướt qua hành lang, cung

điện hoang vắng, bụi cỏ mọc um tùm, rồi đến trước một căn lầu đã lâu không

người lui tới.

Hai cha con không leo lên lầu, cũng chẳng nhìn bức tranh trong đó. Hoàng

đế chỉ lặng lẽ nhìn căn lầu kia vài lần, rồi quyết đoán quay người bước đi, dọc

theo con đường cỏ mùa thu, hướng về nơi vắng vẻ.

Phạm Nhàn im lặng bước theo sau lưng hắn cách đó ba bước, trong lòng

nặng trĩu, không cần giả bộ, đó là cảm giác nặng nề thật sự. Y loáng thoáng

đoán được tâm trạng của Hoàng đế lúc này, liên tiếp mất đi những người thân,

cho dù đó là kẻ thù phải trừ khử... nhưng tình cảm máu mủ đó, không ai có thể

thoát khỏi được.

Bệ hạ như thiên thần, nhưng vẫn là phàm nhân trần thế. Thái thượng mới có

thể vong tình, nhưng nếu thực sự thái thượng, tại sao còn phải vật lộn nơi trần

tục này nữa?

Những cái chết liên tiếp khiến cả tâm trạng Phạm Nhàn cũng ảm đạm,

huống hồ Hoàng đế. Dù thế nào đi nữa, người trung niên sắc mặt mệt mỏi này

vẫn là một phụ thân, một huynh trưởng, một trượng phu, một người con.

Hai người đứng giữa bãi cỏ dại cao quá đầu gối, ăn ý giữ im lặng. Nhìn

cung điện yên tĩnh trong đêm, Hoàng đế không nói gì, Phạm Nhàn đương nhiên

càng không dám lên tiếng, chỉ cẩn thận quan sát biểu cảm người bên cạnh.

Hoàng đế im lặng hồi lâu, vẫn không nói gì. Lúc này trong lòng người có

nhiều điều muốn tâm sự, nhưng Phạm Nhàn chỉ là con trai của hắn.

"Quay về cung thôi."

"Vâng."

Phạm Nhàn đáp lời, sắc mặt nặng nề. Hoàng đế quay đầu, vô tình bắt gặp

thần sắc ấy, trong lòng chùng xuống. Tình cảm với đứa con này ngày càng sâu

đậm, cộng thêm lời trăn trối của Thái tử trước đây, khiến Hoàng đế lại rơi vào

trầm tư.

Suy nghĩ một lúc, Hoàng đế khẽ thở dài, vẫy tay nói: "Nếu thấy thân thể

không được tốt, vào cung tìm trẫm."

Phạm Nhàn giật mình, hiểu được ý nghĩa sau câu nói ấy. Nhưng trước khi y

kịp phản ứng, Hoàng đế đã xuay người bước đi.

o O o

Quay về Ngự Thư phòng, sau khi dùng chút đồ ăn khuya, Hoàng đế có vẻ

mệt mỏi. Phạm Nhàn sắp ra về thì bị Hoàng đế gọi lại, có vẻ như lúc này hắn rất

cần có người bầu bạn.

Không lâu sau, Diêu thái giám bước vào, thì thầm vài câu với Hoàng đế.

Hoàng đế gật đầu, bảo Phạm Nhàn về nghỉ, ngày mai lại vào cung bàn việc.

Phạm Nhàn vâng lệnh ra về, nhưng khi đi qua hành lang ngoài Ngự Thư phòng,

y nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, đó là tiếng xe lăn lăn trên nền đá.

Y biết Hoàng đế đang nhìn mình từ phía sau, trong ánh đèn mờ ảo của Ngự

Thư phòng, y nở nụ cười thân thiện, cúi chào thật sâu trước ông lão trên chiếc

xe lăn: "Ngài đã đến."

Cuối cùng Trần Bình Bình cũng trở về kinh đô, về lại hoàng cung, đến bên

cạnh Hoàng đế, vào đúng lúc hắn cô độc và cần có người nhất.

Trong Ngự Thư phòng yên tĩnh, Hoàng đế nhìn vị thần tử trung thành nhất,

người bằng hữu tri kỷ nhất, chiến hữu đáng tin cậy nhất, nhắm hai mắt nói:

"Trẫm.. đã đẩy con cái đi quá xa."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đêm hôm ấy, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn và Hoàng đế bệ hạ trên ghế

rồng đã nói gì, cho đến rất nhiều năm sau vẫn là một câu đố, bởi không ai có tư

cách dự thính, ngay cả Diêu công công luôn hậu hạ bên cạnh Hoàng đế bệ hạ

cũng vậy.

Lần trò chuyện này, thực chất giống với hai lần nói chuyện bên ngoài Ngự

Thư phòng trong vòng một năm qua. Lời nói đi ra từ đôi môi Hoàng đế, qua tai

thần tử, không lọt tai người thứ ba. Dù vậy, giờ đây trong kinh đô đã biết, mọi

việc xảy ra suốt mấy tháng qua đều do bệ hạ và Trần Viện trưởng âm thầm sắp

đặt. Hai người chỉ chờ kẻ thù trong bóng tối lộ diện, rồi tung lưới bắt sạch -

Khánh Đế và Trần Viện trưởng hợp sức quả thực quá cường đại, thậm chí có thể

che mắt cả kinh đô suốt nửa tháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play