๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngay vào lúc này, Phạm Nhàn chợt cảm thấy lòng thắt lại. Mặc dù không

biết Thái hậu mở mắt trong Hàm Quang điện, nhưng y vô thức sợ hãi nhìn về

phía đó. Nếu Thái hậu thực sự tỉnh dậy, e mình sẽ gặp rắc rối rất lớn.

Đó là nỗi khiếp đảm từ tận đáy lòng. Suốt bao năm qua, cho dù đối mặt với

ai, Phạm Nhàn chưa bao giờ thực sự sợ hãi. Nhưng giờ đây biết Hoàng đế là

một Đại tông sư, đứng trên hai đỉnh cao của võ đạo và quyền lực phàm trần, thế

thì có khác nào thần linh giáng thế?

Ngay sau đó, tiếng chuông vang lên ong ong trong hoàng cung, vọng khắp

bốn phía. Phạm Nhàn cúi đầu đếm từng hồi chuông, xác nhận tin tức Thái hậu

băng hà, trong lòng hơi nhẹ nhõm một chút, nhưng lại bất chợt trống rỗng.

Trong khi Lý Thừa Càn đối diện lại phản ứng hoàn toàn trái ngược, khi hay tin

người Thái hậu yêu quý cũng ra đi cô độc, sắc mặt hắn tái nhợt, run rẩy nói với

Phạm Nhàn: "Khỏi tiễn."

Phạm Nhàn bình tĩnh chắp tay thi lễ, nói: "Yên tâm lên đường."

o O o

Lời nói của Lý Thừa Càn không hoàn toàn đúng. Cái chết quả thật là điều cô

đơn nhất, nhưng trước lúc lâm chung, thường là lúc ồn ào nhất trên đời. Người

già nằm trên giường chờ tử thần đến, trong khi người thân xúm xít bên giường

líu ríu không ngừng, khiến người ta cảm thấy rất bực bội.

Đông Cung hôm nay cũng vậy. Phạm Nhàn đứng ngoài chờ đợi, sau một hồi

lâu mới nghe thấy tiếng bước chân hối hả. Hoàng đế bệ hạ cùng nhiều người

đến Đông cung, rồi một mình bước vào.

Lý Thừa Càn không đứng dậy nghênh đón phụ hoàng, cũng chẳng thấy

phiền muộn trước sự náo nhiệt cuối đời này. Hắn từ chối đề nghị liều lĩnh của

Phạm Nhàn, không muốn trốn tránh tận chân trời góc biển, cũng không tự sát

trước khi Hoàng đế trở về như lão nhị. Bởi vì hắn có nhiều điều muốn nói với

phụ hoàng, muốn trút bỏ nỗi uất ức trong lòng suốt hai mươi năm qua, nếu

không thể thốt lên thành lời, chỉ sợ sau khi chết sẽ hóa thành oan hồn.

"Rốt cuộc lịch sử sẽ ghi chép giai đoạn này ra sao?" Lý Thừa Càn nhìn

thẳng vào mắt phụ hoàng, nhìn người quân vương hùng mạnh nhất lịch sử mà

chẳng hề run sợ.

Kẻ không sợ chết, đương nhiên cũng chẳng còn sợ bất cứ điều gì. Thái tử

sau hai năm tiến bộ không ít đã thẳng thừng nói: "Ta đợi ngài quay lại, chỉ là

muốn biết ngài có thực sự không quan tâm điều gì hay không."

Hoàng đế Khánh Quốc mặc bộ thường phục, lẳng lặng nhìn con trai và nói:

"Lịch sử luôn do phe thắng viết nên, hơn nữa... chẳng lẽ ngươi nghĩ trẫm còn có

lỗi gì với ngươi chăng?"

Thái tử ngồi sau bàn, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười lắc đầu:

"Đương nhiên là không. Mẫu hậu thế yếu, nhưng phụ hoàng vẫn quyết lập ta

làm Thái tử, cho ta ngồi trên vị trí này nhiều năm, đương nhiên ngài đối tốt ta."

Đây không phải lời thật lòng, bởi vì trong đó toát lên thái độ mỉa mai rõ

ràng.

Hoàng đế lạnh lùng phản bác: "Đừng học theo mấy lời lẽ yếu đuối chua

ngoa của nữ nhân."

"Yếu đuối? Đó là do ngài ép buộc. Ngài quá rực rỡ lóa mắt khiến không ai

dám tranh giành ánh hào quang của ngài." Thái tử nhắm mắt, cố chấp nói: "Ta

luôn tự hỏi, nếu từ tận xương tủy ngài đã không hề nghĩ đến việc trao quyền lực

cho thế hệ sau, tại sao lại lập ta làm Thái tử?"

Khuôn mặt Hoàng đế bình tĩnh đến lạ thường, chăm chú nhìn Thái tử và

chậm rãi nói: "Thừa Càn, ngươi thật sự khiến trẫm thất vọng. Những năm gần

đây, trẫm luôn cố rèn luyện ngươi, mục đích là gì?"

Lý Thừa Càn đột nhiên mở mắt, lạnh lùng đáp: "Ta không phải là một lưỡi

dao, mài quá nhiều sẽ gãy."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn bước ra khỏi Đông Cung, quay lại tự tay đóng chặt hai cánh cửa

nặng nề. Y nhìn đám đông xúm xít quanh Đông Cung, sắc mặt bình tĩnh nhưng

trong lòng tràn ngập cảm xúc kỳ lạ. Sau một lúc, tâm trạng y ổn định trở lại, y

vẫy tay gọi Diêu thái giám phía trước đám người.

Diêu thái giám từng theo bệ hạ vượt qua quãng thời gian khó nhọc trên Đại

Đông Sơn, sau khi Hồng công công hy sinh, đương nhiên trở thành nhân vật số

một trong cung đình. Phạm Nhàn vẫn thong thả vẫy tay như thường lệ.

Diêu thái giám cúi mình tiến lên, cung kính đợi lệnh. Từ điệu bộ này, ai

cũng tin sau này Phạm Nhàn sẽ nắm quyền thế vô song.

Phạm Nhàn khẽ thì thầm vài câu vào tai Diêu thái giám. Diêu thái giám sắc

mặt nghi hoặc nhưng không dám nghi vấn mệnh lệnh của Phạm Nhàn, cũng

không thể vào hỏi ý bệ hạ trong Đông Cung. Sau một hồi suy nghĩ, hắn dẫn mọi

người rời khỏi khu vực Đông Cung, giữ một khoảng cách xa bên ngoài.

Phạm Nhàn cũng đi theo họ đến bên khu lâm viên nhỏ trong cung, đứng từ

xa nhìn về phía Đông Cung yên tĩnh, suy đoán Hoàng đế và Thái tử đang nói tới

chuyện gì. Bảo mọi người trong cung lùi xa một chút là để đảm bảo an toàn... y

không biết khi nổi giận Hoàng đế có thể vô tình nói ra những điều không muốn

ai biết hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play