๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong thời khắc quan trọng nhất cuộc đời mình, Tứ Cố Kiếm đã thể hiện

hoàn hảo trí tuệ và sự quyết đoán của một Đại tông sư. Chỉ với một nhát kiếm,

lão đã buộc Diệp Lưu Vân phải lộ diện, và tận dụng mưu kế của Khánh Đế cùng

sinh mệnh của hắn để đưa Diệp Lưu Vân vào thế khó.

Nếu không phải khi leo núi Đông Thiên, Tứ Cố Kiếm đã dùng một kiếm

chém hạ hơn trăm Hổ Vệ, tiêu hao một phần tinh thần, có lẽ nhát kiếm kinh

thiên động địa này đã sớm xuyên thủng bụng Diệp Lưu Vân.

Đương nhiên, nếu không dùng máu tươi của hàng trăm cao thủ Khánh Quốc

để tôi luyện thanh kiếm này, tích tụ sát ý vô cùng tanh máu, có lẽ Tứ Cố Kiếm

cũng không thể thực hiện được một nhát kiếm tuyệt tình tuyệt tính, thô bạo kinh

thiên như vậy.

Diệp Lưu Vân có ba cách để đối phó với nhát kiếm này. Giống như kế sách

cuối cùng trong ba mươi sáu kế, khi tình thế leo thang đến cực điểm, phương án

tốt nhất thường là phương án đơn giản nhất.

Với thân pháp siêu phàm của một Đại tông sư Khánh Quốc và Lưu Vân tán

thủ, khi đối mặt với nhát kiếm kinh thiên của Tứ Cố Kiếm, lúc đầu Diệp Lưu

Vân có thể chọn cách lùi lại để tránh né, dùng Lưu Vân tán thủ tạm phong ấn

nhát kiếm. Chỉ cần một khoảnh khắc, lão có thể thoát khỏi tầm với của nhát

kiếm đó.

Tuy nhiên, Hoàng đế đang ở bên cạnh lão, nếu lão né tránh, e rằng Hoàng đế

sẽ tan thành mảnh vụn dưới chiêu thiên kiếm này. Vì vậy, Diệp Lưu Vân không

tránh, và bây giờ, lão đã... không thể tránh.

o O o

Ngũ Trúc vẫn im lặng đứng ở cửa ngôi miếu cổ, cúi đầu, không biết từ lúc

nào tay hắn lại một lần nữa đặt lên dùi sắt bên hông. Tuy nhiên, lúc này, tính

mạng Hoàng đế đã bên bờ vực thẳm, nhưng hắn vẫn không ra tay.

Ngay trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, trên khuôn mặt già nua của Diệp Lưu

Vân bất ngờ thoáng qua một nụ cười, nụ cười xuất hiện trong hoàn cảnh này có

vẻ thật kỳ lạ.

Đôi bàn tay như mây trôi của lão bất ngờ bị cơn gió đỉnh núi cuốn đi một

phần, bay vút lên, lao thẳng vào mặt Tứ Cố Kiếm!

Trước khi mây trôi đến, chiếc nón rộng vành đã bay đi xa, gió mạnh tạt vào

mặt Tứ Cố Kiếm!

Nếu không đỡ nổi chiêu kiếm này, sao lại phải đỡ? Diệp Lưu Vân lựa chọn

rút lui một bàn tay, tản ra một áng mây, che khuất gương mặt mặt Tứ Cố Kiếm.

Đây là kỹ năng mà các võ giả cấp thấp cũng thành thạo, nhưng lúc này, dưới

bàn tay của vị Đại tông sư, nó lại trở nên duyên dáng và tự nhiên đến khó tin, tự

do theo ý muốn.

Giữa bầu trời, một đám mây xuất hiện, nương theo kiếm ý hung hãn chiếm

cứ không gian, nhanh chóng và nhẹ nhàng bay đến trước mặt Tứ Cố Kiếm.

Nếu Tứ Cố Kiếm không để ý đến chiêu này, trường kiếm sẽ đâm thẳng bụng

Diệp Lưu Vân. Với kiếm ý mạnh mẽ chứa đựng trong lưỡi kiếm, chỉ trong chớp

mắt, nó có thể xé nát nội tạng của Diệp Lưu Vân. Cho dù Diệp Lưu Vân may

mắn sống sót cũng không còn chút sức chiến đấu nào.

Nếu muốn né tránh chiêu này, chỉ cần một ý nghĩ của Tứ Cố Kiếm thôi, toàn

bộ khí phách tinh thần đổ vào kiếm sẽ lập tức sẽ xuất hiện một kẽ hở. Một chiêu

kiếm mang thô bạo nhưng không hoàn mỹ, làm sao có thể đâm xuyên qua một

vị Đại tông sư?

Lúc này, lựa chọn của Diệp Lưu Vân thật sáng suốt, thậm chí có thể nói là

tinh tế. Hắn biết chiêu Lưu Vân của mình không thể gây thương tích cho Tứ Cố

Kiếm, nhưng buộc Tứ Cố Kiếm phải quyết định trong khoảnh khắc ngắn ngủi

ấy.

Hắn dùng sinh mạng của mình để đặt cược bản thân sẽ đánh trọng thương

Tứ Cố Kiếm, bởi hắn có thể cảm nhận rõ ràng Tứ Cố Kiếm đã bước vào cảnh

giới tuyệt sát. Tuy nhiên, trên đỉnh núi vẫn còn Ngũ Trúc, Diêu Thái giám và

mọi người.

Diệp Lưu Vân có thể hy sinh, nhưng Tứ Cố Kiếm không thể bị trọng

thương, bởi nếu bị trọng thương, chưa chắc đã giết được Hoàng đế Khánh

Quốc. Mà kết quả như vậy, chắc chắn là điều Tứ Cố Kiếm không thể chấp nhận

được.

Vậy nên hắn vung ra một áng mây, chỉ đợi Tứ Cố Kiếm biến chiêu.

Nhưng...

_o O o_

Tứ Cố Kiếm không hề biến chiêu, trong đôi mắt lão vẫn lóe lên khí tức

hoang dại. Mái tóc đen dài của lão bay phấp phới theo gió núi, nhìn như một vị

thần ma cầm kiếm với khí tức kinh người, thanh kiếm vẫn tiến thẳng về phía

Diệp Lưu Vân.

Trong khi đó, bàn tay trái trống trơn của lão nắm chặt chỉ xéo bên tría phía

trước, hoàn toàn không đoái hoài đến đám mây đang ập tới.

Trên đời có vô số thuật kiếm, nhưng cách cầm kiếm chỉ có một. Bàn tay trái

của Tứ Cố Kiếm lúc này đúng là tư thế cầm kiếm tiêu chuẩn - ngón cái và bốn

ngón còn lại tạo thành khoảng không trống rỗng, song đột ngột có một tia ý

kiếm rất mờ nhạt thoát ra từ khoảng không ấy.

Dù rất mờ nhạt nhưng muốn giết chết bóng người màu vàng mà bàn tay trái

giữ tư thế cầm kiếm đang hướng tới, là chuyện quá đơn giản.

Diệp Lưu Vân tấn công khiến Tứ Cố Kiếm không thể không cứu, còn Tứ Cố

Kiếm... với bàn tay cầm hờ chuôi kiếm, dùng kiếm ý cắt qua không trung, phản

công khiến Diệp Lưu Vân cũng không thể không cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play