๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Hắn hít sâu một hơi, biết Đông Hoa môn không thể

giữ vững được bao lâu. Vừa giơ cánh tay phải lên, hắn đã sẵn lòng thực hiện

hành động tanh máu nhất trong biến cố kinh đô hôm nay. Nhưng không ngờ,

chính lúc đó, cuộc tấn công dữ dội của quân phản loạn vào Đông Hoa môn lại

dần lắng xuống.

Kể từ khi Diệp Trọng đuổi theo, Thái tử liên tục cúi đầu, rủ gương mặt

xuống ngực mình, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng hắn chậm rãi

ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng buồn bã và giải thoát, khẽ mở miệng nói:

"Đầu hàng."

Mọi người im lặng, ngạc nhiên, phẫn nộ, đau đớn, tuyệt vọng và bối rối nhìn

Thái tử, không hiểu sao hắn đột nhiên đánh mất hết ý chí chiến đấu.

Ánh mắt Thái tử chậm rãi lướt qua những gương mặt trung thành của các

tướng sĩ đã theo chân mình. Hắn biết nếu quyết chiến, không chừng vẫn có thể

phá vây ra khỏi thành. Nhưng giờ đây, hắn đã quá mệt mỏi, kiệt sức và tuyệt

vọng.

Cho dù thoát khỏi thành thì sao? Từ Kinh đô tới Thương Châu cách xa ngàn

dặm... Liệu có nên để hàng ngàn binh sĩ này tử trận từng người một trong cuộc

truy kích dai dẳng? Hay để quân đội hai bên đánh nhau, đốt phá trên mảnh đất

màu mỡ mà bá tánh Khánh Quốc đã vất vả canh tác?

Thái tử xoay ngựa lại, nhìn Diệp Trọng pử phía xa qua hàng ngũ binh sĩ vây

kín đường phố, thốt lên: "Diệp tướng quân, bản cung không muốn đi nữa."

Diệp Trọng hơi nhíu mày, khó hiểu trước tình huống bất ngờ này. Chẳng lẽ

Thái tử đột nhiên thay đổi tâm trạng? Anh không thể đoán được suy nghĩ thật sự

của Thái tử, luôn cho rằng ngài có mưu đồ khác. Nhưng giờ Thái tử đã nói ra,

có vẻ như có cơ hội nào đó, Diệp Trọng cũng không muốn Định Châu quân của

mình phải hy sinh thêm nữa.

"Thái tử điện hạ quả thật sáng suốt."

Lúc này, vị trí Thái tử của Lý Thừa Càn đã bị Phàn Nhàn phế truất trong

cung, nhưng Diệp Trọng vẫn xưng hô như vậy theo thói quen.

Lý Thừa Càn cười khổ một tiếng, sau đó nói: "Ta có một điều kiện."

"Xin Thái tử cứ nói."

"Ta muốn gặp Phạm Nhàn. Hắn phải đáp ứng ta một điều."

Gương mặt Lý Thừa Càn lập tức trở nên lạnh lẽo. Không phải vì hắn đã

nhận ra điều gì, mà bởi vì thân là con cháu Lý gia, là Thái tử được đào tạo để

nối ngôi vua bao năm, hắn có linh cảm về bàn tay trên trời đang muốn uốn nắn

số phận của những kẻ trong kinh đô này thành một hình thù gì đó. Nhưng hắn

không muốn khuất phục với số phận ấy. Ít ra, hắn cũng muốn khi bàn tay ấy nặn

tượng, sẽ bị mấy hòn sỏi nhỏ làm khó chịu một chút.

Diệp Trọng im lặng một lúc rồi đáp: "Ta không rõ Phạm Công gia hiện đang

ở đâu."

Trong mắt Lý Thừa Càn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng

đoán ra điều gì đó, sắc mặt trở nên ảm đạm, bắt đầu lo lắng cho an nguy của

một số người. Hắn tự hỏi liệu điều kiện còn chưa đến tai Phạm Nhàn của mình...

liệu còn kịp không?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Diệp Trọng đang nói dối. Bởi vì hắn có thể đoán được Phạm Nhàn đang ở

đâu.

Nhưng trong kinh đô giờ đã thành biển máu, dù là quân phản loạn hay

những người chấp nhận quyền giám quốc của Phạm Nhàn đều đã mất dấu vết

của y. Kể từ khi Tần lão gia tử bị ám sát, Phạm Công gia trông coi mọi việc

trọng đại trong kinh đô đã biến mất không còn dấu vết.

Thái tử đứng trước Đông Hoa môn quyết đoán như thế, nhưng cũng giống

Diệp Trọng, ngay từ đầu đã đoán ra nơi Phạm Nhàn hướng tới. Diệp Trọng biết

được bởi vì chính hắn đã chỉ nơi ấy cho Phạm Nhàn. Còn Thái tử đoán được là

vì hắn hết sức quan tâm tới nơi đó và người ở nơi đó.

Phạm Nhàn đang ở Thái Bình biệt viện.

Mặc bộ đồ đen, đứng bên bờ sông Lưu Tinh, nhìn qua phong cảnh bên kia

bờ. Bóng dáng của y nhập làm một với bóng cây, nếu không nhìn kỹ sẽ không

thể nào biết đây đã là ngoại ô kinh đô. Sau khi giết chết Tần Nghiệp, y đã lợi

dụng tình thế hỗn loạn của kinh đô, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua thành trì

cao vút, đến nơi này.

Bởi vì trong biệt viện hoàng gia này, có thê tử mà y yêu thương nhất Lâm

Uyển Nhi, còn có Đại Bảo, có vị Trưởng công chúa điện hạ đã bố trí sự việc Đại

Đông sơn và cuộc phản loạn ở kinh đô.

Phạm Nhàn không hề xa lạ gì với Thái Bình biệt viện. Nói đúng hơn, y quá

quen thuộc với nơi này. Bởi vì hai mươi năm trước, biệt viện này chính là tài

sản của nhà y, nơi mẫu thân của y là Diệp Khinh Mi đã ở sau khi đến Khánh

Quốc.

Sau khi Diệp gia bị tiêu diệt, biệt viện này thuộc về hoàng thất. Có điều,

Hoàng đế đã phong tỏa Thái Bình biệt viện, cử thị vệ đại nội canh giữ, nghiêm

cấm bất kỳ thành viên hoàng thất nào đến gần, nên dần dà nơi đây bị lãng quên.

Vào mùa thu năm thứ tư trong Khánh Lịch, Phạm Nhàn từng dẫn muội muội

đứng bên bờ sông, nhìn về phía biệt viện xa xăm, dâng hương từ đằng xa. Khi

ấy, cơn gió từ sông thổi qua khiến lòng y không khỏi xúc động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play