๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên Hoàng thành vốn thưa thớt mưa tên, bỗng dưng bùng nổ một trận mưa

tên dày đặc chưa từng có kể từ khi chiến tranh bắt đầu. Hơn nữa, trên những

mũi tên ấy đều toả ra màu đỏ rực, giống như màu sắc không may mắn mà vị

tướng lĩnh của Tần Hằng trông thấy trước khi tử trận dưới Chính Dương môn.

Trong nháy mắt, tên lửa bắn xuống dưới thành, không cần chú ý bất kỳ mục

tiêu nào, chỉ cần bắn vào đống bột phấn kia.

Trời đẹp trong ngày thu, thời tiết dần ấm áp, gió sớm đã ngớt, những hạt bột

phấn vẫn lơ lửng rơi xuống, không bị gió thổi tan, càng không khiến Phạm

Nhàn lo ngại bị thổi ngược lên thành, mà tạo thành một mảng sương mù lớn,

bao trùm hơn ngàn quân phản loạn dưới chân thành. Nhìn cảnh liễu rủ thơ mộng

bên sông chỉ thấy bóng người lờ mờ hoảng loạn.

Tên lửa bay vào trong làn sương, lập tức bùng cháy với tốc độ kinh hoàng,

vô số ngọn lửa bốc cháy dữ dội, nhanh chóng hợp lại thành một biển lửa rộng

lớn, như một con rồng lửa nằm ngang dưới chân thành, hay như mặt hồ lặng

yên dưới ánh vàng rực rỡ của mặt trời, dần gợn sóng, dần sôi sục, rực rỡ và

nóng bỏng đến mức che khuất cả ánh mặt trời.

Còn những người trong làn sương kia thì sao? Họ kêu thảm thiết, bị thiêu

đốt, biến thành vô số ngọn lửa đáng thương, liều mạng cố chạy thoát khỏi làn

sương. Nhưng mà trong tình trạng đám cháy lan rộng như vậy, làm sao những

sinh mạng phàm phu có thể chịu đựng nổi?

Vô số người lửa chạy loạn trên quảng trường, tiếng kêu thảm thiết vọng lên

tận trời xanh. Cảnh tượng thật khủng khiếp!

Không một tên lính phản loạn cháy bỏng nào có thể chạy trở lại trận địa,

phần lớn đều biến thành những cái xác cháy đen dưới chân thành. Một số còn

kịp chạy đến quảng trường, rồi bỗng ngã lăn ra đất, cơ thể vẫn bốc khói và rên

rỉ, liên tục co giật.

Cảnh tượng này thật là bi thảm.

Ở đằng phía xa trước thành, doanh trại quân phản loạn bỗng nhiên hỗn loạn.

Trong giây lát đó ngay cả quân Khánh Quốc vốn nổi tiếng kỷ luật nghiêm minh

cũng cảm thấy sợ hãi. Ai cũng không ngờ được rằng quân thủ thành lại có

những chiêu thức đáng sợ đến thế.

Thái tử mặt mày tái mét, trong khi Tần lão gia tử vẻ mặt lạnh lùng nhìn lên

tường thành hoàng cung, chậm rãi nói: "Chỉ có Phạm Nhàn mới nghĩ ra chiêu

thức tàn nhẫn như vậy."

Mùi cháy khét trên quảng trường kích thích tâm trí mọi người. Thậm chí,

ngay cả cấm quân trên hoàng thành cũng cảm thấy hoảng sợ và bất lực. Họ nhìn

xuống những cảnh tượng kinh hoàng dưới chân thành, có người sững sờ đến

mức bờ môi tái nhợt, tự hỏi liệu những thi thể cháy đen kia có phải do chính tay

mình gây ra?

Sau đòn tấn công mang tính chất hủy diệt này, đợt tiến công đầu tiên của

quân phản loạn vào hoàng thành đã thảm bại rút lui. Điều đó cũng có nghĩa là

những người trở về không còn nhiều. Hoàng thành cuối cùng đã phòng thủ

thành công, nhưng quân phản loạn không tiến hành đợt tấn công thứ hai.

Rất rõ ràng, cả hai bên cùng bị ám ảnh bởi đám khói lửa đẫm máu kinh

hoàng này. Cả hai đều cần thời gian để tiêu hóa và ổn định tinh thần quân đội.

Trong khi đó, kẻ khởi xướng cuộc tấn công kinh hoàng này là Phạm Nhàn lại vô

cùng bình tĩnh, y nhìn về phía doanh trại quân phản loạn phía xa, mím môi im

lặng.

Đại hoàng tử nhận ra bàn tay phải Phạm Nhàn khẽ run rẩy và tơ máu trong

mắt càng lúc càng nhiều.

Đại hoàng tử cũng không ngờ bột thuốc nổ của Giám Sát Viện lại có thể gây

ra hiệu quả khủng khiếp đến thế. Trước cảnh tượng này, cho dù hắn đã trải qua

vô số trận chiến máu lửa ở Tây Vực, vẫn không thể không cảm thấy choáng

váng. Nếu như thuốc nổ có thể được sử dụng như thế này, thì chiến tranh tương

lai sẽ có những biến đổi gì?

"Hôm nay may mắn là không có gió, không mưa, nên mới đạt hiệu quả tốt

như vậy." Phạm Nhàn không quay lại, nhẹ nhàng nói.

Rồi y cúi đầu xuống. Từ khi nắm quyền kiểm soát Nội Khố, y rất tâm huyết

với công việc nghiên cứu chung giữa Bính phường và Tam Xử. Nhưng sâu thẳm

trong lòng, y hiểu tại sao ngày xưa mẹ y là Diệp Khinh Mi dồn nhiều công sức

cho các loại vũ khí và công cụ dân sinh khác nhưng lại nghiêm cấm việc sử

dụng thuốc súng trên thế giới này.

Cho dù là lúc cứu Tiếu Ân tại Thượng Kinh thành, Giám Sát viện chỉ cung

cấp một xe thuốc súng. Thế giới này sử dụng thuốc súng vẫn còn thô sơ, thậm

chí còn kém xa cả những xưởng chế tạo pháo hoa tự chế thời Phạm Nhàn còn ở

thế giới trước.

Chỉ mình Phạm Nhàn biết rằng ở thế giới này, ngay cả những mảnh gỗ vụn

bay tung toé cũng có thể gây ra vụ nổ lớn huống hồ là bột thuốc súng. Phạm

Nhàn không khỏi lo ngại, liệu hôm nay có phải là lần mở ra chiếc hộp Pandora

cho lục địa này hay không. Nhưng rồi y đã nhanh chóng bình tĩnh lại, kỹ thuật

luyện kim trong kho vũ khí của triều đình vẫn còn sơ khai, thời đại vũ khí nóng

còn xa mới đến, không có gì phải lo lắng cả. Hơn thế nữa, như y đã nói với Đại

hoàng tử, đám cháy ngày hôm nay có hiệu quả lớn đối với thủ thành chủ yếu là

nhờ vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nhờ vận may vẫn luôn rất tốt của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play