๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hàng ngàn tiễn thủ đồng loạt kéo cung, tiếng chi chi đinh tai nhức óc ấy,

dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người trên hoàng thành, chấn

động tâm thần tất cả mọi người.

Cấm quân trên hoàng thành đã ẩn núp sau hàng rào mũi tên, còn cận vệ cầm

khiên chờ sẵn phía sau Đại hoàng tử.

Trận đại chiến sắp bùng nổ, mọi người chờ đợi thời khắc mưa tên ào ạt ập

đến.

Nhưng Phạm Nhàn không để những điều đó xảy ra, y không muốn thưởng

ngoạn cảnh tấn công thành trì, càng không có ý định để cấm quân chịu tổn thất

nặng nề rồi mới ra tay.

Trên thềm đá, vọng lại tiếng bước chân gấp gáp. Sau tiếng chân là Phạm

Nhàn, cùng hơn mười vị lão đại thần đang thở hồng hộc, và mấy phu nhân bị

thái giám kéo lê.

Những phu nhân này vốn là nhân vật tôn quý nhất thiên hạ, nhưng hôm nay

lại trở thành những kẻ hèn mọn và bị sỉ nhục nhất.

Phạm Nhàn nắm tay Tam hoàng tử, đi đến sau lưng Đại hoàng tử, mở mắt

nhìn xuống quân phản đốn dưới thành đang sẵn sàng bắn tên, trong lòng cũng

giật mình, nghĩ bụng chừng này tên bắn lên thì hoàng cung còn giữ được gì...

Chỉ nghe hắn hô to xuống dưới: "Thừa Càn, lão nhị... mau dừng tay."

Thái tử và Nhị hoàng tử nghe vậy giật mình, ngước nhìn lên trên hoàng

thành rồi chứng kiến cảnh tượng khiến trái tim cả hai như thắt lại.

"Mẫu hậu!"

"Mẫu thân!"

"Thái hậu!"

Nhìn thấy những vị phu nhân xuất hiện đột ngột trên hoàng thành, Thái tử

và Nhị hoàng tử không nhịn được thốt lên. Thậm chí Tần lão gia tử và Diệp

Trọng cũng phải nhíu mày. Sau đó họ nghe thấy Phạm Nhàn nói vọng xuống

bên cạnh các vị phu nhân:

"Trước tiên đừng vội bắn... Ta đưa mụ mụ, nãi nãi và đệ đệ của các ngươi

đến thăm các ngươi đây..."

Nghe câu này, rất nhiều người muốn phun máu, không ngờ nổi Phạm Nhàn -

Thi Tiên nổi tiếng, Đề ti của lực lượng hắc ám Giám Sát viện - lại có thể nói ra

lời vô sỉ đến thế.

Nhưng chỉ có Phạm Nhàn biết, sau những thời khắc sinh tử trên đồng cỏ,

cuộc đời y đã có một biến chuyển đáng vui mừng; thoát khỏi những âm u của

hai cuộc đời, dần dần trở về với cậu bé kêu trời mưa thu quần áo trên mái nhà

Đạm Châu, dần hợp nhất với cậu ấy.

Phạm Nhàn bây giờ là Phạm Nhàn đáng yêu, Phạm Nhàn đáng ngờ, Phạm

Nhàn vô sỉ và là Phạm Nhàn đáng sợ.

Cho dù Thái tử và Nhị hoàng tử có bao nhiêu mưu trí, nhìn cảnh tượng kinh

hoàng này cũng phẫn nộ. Nhị hoàng tử quát: "Phạm Nhàn! Ngươi thật vô sỉ!"

Phạm Nhàn trừng mắt đáp trả: "Giờ ngươi mới biết à?"

Trong lòng Thái tử cũng phẫn nộ vô cùng, nhưng ngay lập tức hoảng hốt nói

với Tần lão gia tử bên cạnh: "Không được bắn tên!"

Tần lão gia tử nhíu mày, nghĩ bụng những vị quý nhân trong cung bị Phạm

Nhàn lôi ra đe dọa là chuyện đương nhiên, không lẽ Thái tử không nghĩ tới...

Trong lòng lão tướng quân thở dài, Thái tử tính tình nhân hậu, nhưng vẻ nhút

nhát dần mất đi trong hai năm qua, cuối cùng vẫn bộc lộ ra.

Đối với binh sĩ, giờ phút sinh tử này không nên do dự, ném chuột sợ mất đồ,

chẳng qua chỉ là nhút nhát mà thôi.

Nhưng cuối cùng Tần lão gia tử vẫn không hiểu, đôi khi nhút nhát là biệt

danh của nhân tính.

o O o

Không nghi ngờ gì, lúc này biểu hiện của Phạm Nhàn không có chút nhân

tính, y chỉ tính toán tính cách của Thái tử, bình tĩnh mỉm cười đứng cạnh Đại

hoàng tử, nói: "Ta chỉ không muốn bị bắn thủng thành con nhím mà thôi."

"Sao lại đem Thừa Bình đến đây, nó còn nhỏ tuổi." Đại hoàng tử thở dài một

tiếng, nhìn Thái hậu, Hoàng hậu, Thục Quý phi và các đại thần bên cạnh, lại

nhìn thoáng qua Tam hoàng tử, không đồng ý nói.

"Thân là Hoàng đế tương lai của Khánh Quốc, nhất định phải tận mắt chứng

kiến cảnh tượng này." Phạm Nhàn nắm nhẹ hai bàn tay run rẩy của Tam hoàng

tử. Tam hoàng tử tận mắt thấy nhiều phản quân như vậy, đã hoảng sợ không nhẹ

Sau đó Phạm Nhàn mỉm cười ra lệnh cho thuộc hạ: "Mời Thục Quý phi

đứng ở lầu góc trái, Hoàng hậu đứng ở lầu góc phải, còn..." Hắn nhìn Thái hậu

mặt mày tái mét nhưng vẫn im lặng, nói: "Xin Thái hậu nương nương đứng bên

cạnh ta."

"Ta sẽ đặt ba tấm linh vị ở đây... Để xem mũi tên của chúng có chính xác

đến thế không."

Nghe vậy, mọi người trên hoàng thành đều cảm thấy lạnh người.

o O o

Sau khi tiếng xôn xao dịu bớt, Phạm Nhàn nhìn xuống đám người cãi vã

kịch liệt trong doanh trại phản quân, nói: "Cho dù cuối cùng Thái tử và Tần lão

gia tử đi đến thỏa thuận ra sao đi nữa, chắc hẳn cũng rất khó chịu với nhau."

Đại hoàng tử hít một hơi lạnh, nhìn y nói: "Ngay cả điều này mà ngươi cũng

tính toán đến à?"

Phạm Nhàn liếc nhìn Nhị hoàng tử vẻ mặt lạnh lùng và Diệp Trọng như tòa

tháp sắt bên cạnh, đáp: "Những gì ta tính toán còn rất nhiều."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play