"Hôm nay quyết định ngôi vua mới, ban chiếu thư khắp các ngõ phố trong

kinh, ổn định lòng dân, truyền chỉ thị đến các châu." Sau khi tiếng cười dừng

lại, Phạm Nhàn nhìn Đại hoàng tử và nở nụ cười nói: "Dùng chỉ dụ của Thái

hậu để kiểm soát các cửa thành, rồi mới tiến hành kiểm soát. Ngươi từng nói

ngươi có thể cản quân địch trong mười ngày, vậy ta sẽ cho ngươi mười ngày."

"Chắc chắn có thể cản mười ngày." Đại hoàng tử siết chặt thanh kiếm bên

hông, sắc mặt kiên định, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, sau mười ngày bị bao

vây, cuối cùng hoàng cung cũng sẽ thất thủ, không hiểu sao Phạm Nhàn lại quan

tâm đến khoảng thời gian này?

"Trong mười ngày này, ngươi nhất định phải tranh thủ cho ta."

Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, lấy từ trong ngực ra một viên thuốc có mùi

hăng, nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Mặc dù chưa từng chỉ huy quân đội, nhưng ta

cũng biết, trong quân ngũ điều quan trọng nhất chính là các tướng lĩnh ở mọi

cấp bậc. Cứ nghĩ xem, nếu từ tướng quân cho đến phó tướng và giáo quan... tất

cả đều chết, đội quân phản loạn này sẽ ra sao?"

"Tan tành như mớ cát, không cần tấn công cũng đổ vỡ." Đại hoàng tử khẽ

nhíu mày, nhìn Phạm Nhàn, nghĩ thầm nếu các tướng lĩnh của đội quân phản

loạn liên tục mất mạng một cách bí ẩn trong mười ngày, kinh đô này chắc chắn

sẽ giữ vững. Nhưng... cho dù Giám Sát viện có giỏi giang đến đâu, ngươi thông

thuộc độc dược đến mấy đi nữa, cũng không thể thực hiện được chuyện nghịch

thiên như vậy giữa thiên quân vạn mã.

Phạm Nhàn không giải đáp thắc mắc của Đại hoàng tử, tiếp tục bình tĩnh

nói: "Nếu ngay cả Thái tử và Trưởng công chúa cũng đột ngột qua đời, ngươi

nghĩ quân phản loạn còn lý do gì để tồn tại nữa chứ?"

Vẻ mặt Đại hoàng tử đầy vẻ khó hiểu, trong lòng nghĩ thầm Phạm Nhàn có

phải đã phát bệnh không?

Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Lý do ta không chạy mà muốn cùng ngươi bảo

vệ vững chắc kinh đô, không phải vì ta có lòng dũng cảm phi thường, mà vì ta

chưa bao giờ mất đi niềm tin. Chỉ có điều sau vụ việc này, ta e rằng mình sẽ

không còn ngày nào yên ổn nữa."

Đại hoàng tử vẫn cảm thấy khó hiểu, hắn không rõ Phạm Nhàn đang ám chỉ

điều gì. Nếu Phạm Nhàn thật sự sử dụng vũ khí quyền năng đó, ai biết về sau

lịch sử sẽ ra sao.

Đúng lúc này, dưới chân thành lũy bỗng nổi lên xôn xao, một dường như đội

kỵ binh ào đến, dường như đã bắt được một người. Đại hoàng tử đưa mắt nhìn

về phía đó, chỉ thấy người bị bắt là một phụ nữ, nhưng cách xa quá nên không

nhìn rõ, chỉ thấy mặc trang phục cung nữ thường dùng.

Phạm Nhàn híp mắt nhìn, âm u nói: "May mắn của chúng ta vẫn ổn, xem

kìa, Hoàng hậu đã bị chúng ta bắt, Thái tử và Trưởng công chúa còn xa đâu

nữa?"

Nói xong, y quay người bước xuống hoàng thành, đi dọc theo những bậc

thang đá rộng, chuẩn bị đón các vị đại thần đã chịu nhiều khổ nhục, cũng như

chuẩn bị cho buổi yết triều ngày mai. Trong lòng y suy nghĩ xem nên gán tội

danh gì cho Thái tử và Trưởng công chúa, đồng thời chuẩn bị an ủi chút cho

Hoàng hậu đáng thương, ngây thơ và xui xẻo kia.

"Có nên nhốt Hoàng hậu cùng Hồng Trúc không nhỉ?" Trong lòng Phạm

Nhàn bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, thầm nghĩ có lẽ mình cũng là loại hữu tình.

Đi trên bậc thang đá, cơn ho của Phạm Nhàn càng lúc càng dữ dội và trầm

trọng, có vẻ như viên thuốc gay mũi y đã dùng trước đó không có tác dụng. Y

dựa vào bức tường bên cạnh, lấy lại bình tĩnh, rồi móc từ trong ngực ra một viên

thuốc khác bỏ vào miệng, nhai và nuốt xuống bụng.

Mùi hăng đó là của lá Ma Hoàng. Từ khi Phạm Nhàn cùng các đồng môn

nghiên cứu ra viên thuốc này, đây là lần thứ hai có người dùng. Bởi vì thuốc quá

mạnh, lá Ma Hoàng giống như chất kích thích, rất dễ khiến người ta phiêu diêu,

làm rối loạn chân khí.

Lần đầu dùng thuốc này cũng là Phạm Nhàn, cách đây vài năm, bên vách đá

Tây Sơn của Bắc Tề, khi đối mặt với thế công liên thủ ủa Lang Đào và Hà đạo

nhân.

Phạm Nhàn thở hổn hển vài cái, lấy lại bình tĩnh. Sau khi thoát khỏi Đại

Đông sơn, bị kiếm khí của Diệp Lưu Vân lướt qua, lại bị Yến Tiểu Ất truy đuổi

hàng trăm dặm, cuối cùng trúng tên vào ngực, thương tích rất nặng, không thể

chữa trị hẳn, sức khỏe suy kiệt nghiêm trọng.

Mặc dù nghỉ ngơi vài ngày trong khuê phòng của Tôn tiểu thư, nhưng thực

lực của Phạm Nhàn bây giờ chỉ còn khoảng tám phần mười so với đỉnh cao. Để

đột nhập cung điện, y buộc phải dùng loại thuốc có hại này, bảo đảm phát huy

thực lực cực hạn của mình.

Lần đầu dùng thuốc là vì Tiếu Ân, vì bí mật Thần Miếu mà ông lão này kể.

Lần thứ hai là vì đột nhập cung đình, vì vùng đất tốt đẹp của Khánh Quốc. Trên

đời này có nhiều thứ quan trọng hơn sức khỏe. Phạm Nhàn bước xuống, khuôn

mặt hơi tái nhợt, chìm trong suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play