๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn im lặng không nói một lời, khi biết tin Thái tử cùng Trưởng

công chúa đã trốn thoát, ngay lập tức y đã ra lệnh cho đám mật thám kiếm thủ

thuộc Giám Sát viện hành động. Nhưng trong lòng Phạm Nhàn hiểu rõ, cũng

giống như khi chính y ẩn nấp trong kinh đô rộng lớn, đám người Trưởng công

chúa khó lòng bắt được, ngược lại cũng vậy, muốn bắt lại bọn chúng cũng

không hề dễ dàng.

Những việc này phụ thuộc vào may rủi. Hơn nữa, với Phạm Nhàn và Đại

hoàng tử, thời gian chỉ còn ba canh giờ trước lúc bình minh.

"Trong Hàm Quang điện tất cả đều bình an." Phạm Nhàn không trả lời câu

hỏi của Đại hoàng tử, mà nhìn xuống quân lính dưới thành, nói: "Thái hậu

không sao."

Đại hoàng tử cau mày, không nói gì thêm.

Bởi xưa nay Đại hoàng tử vốn là người mạnh mẽ nhưng rất hiếu thảo, nên

không thể làm được những việc Phạm Nhàn có thể. Chỉ nghe cái tên Thái hậu,

tâm trạng của hắn đã trầm xuống, cảm thấy khó chịu.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn, dường như thấu hiểu những góc

tối trong lòng Đại hoàng tử, mở miệng nói: "Tranh đấu về quyền lực trong

hoàng gia, từ xưa đến nay đều là phân tranh sinh tử. Chúng ta chỉ thi hành di

chiếu của bệ hạ, sử sách sẽ cho ngươi đánh giá nên có."

"Ta chẳng quan tâm điều đó." Đại hoàng tử lắc đầu, ngẩng mặt đón gió đêm

trên thành cao, nhẹ nhàng nói: "Không cần nói gì thêm, phụ hoàng đã giao toàn

quyền cho ngươi trong di chiếu, ta tin ngươi sẽ xử lý tốt, ta có lòng tin với

ngươi."

Nếu không có lòng tin, Đại hoàng tử vốn hiếu thuận như thế, tuyệt đối

không dám liều mạng sống của Ninh Tài nhân để khởi binh tạo phản.

"Nhưng ngươi có thể đem lòng tin cho ta không?"

Phạm Nhàn nhìn Hoàng thành rộng lớn trước mắt, thấy số lượng binh sĩ cấm

quân có vẻ thiếu thốn, không khỏi thở dài. Lúc này, phía trước phía sau hoàng

thành chỉ có khoảng một ngàn binh sĩ, khó mà tạo được chỗ dựa tinh thần vững

chắc.

Đại hoàng tử hiểu rõ nỗi lo của hắn, im lặng một lúc rồi nói: "Lúc phụ

hoàng tới Đại Đông sơn đã đem theo một bộ phận cấm quân, đêm nay lại tổn

thất thêm, nhưng ngươi yên tâm, trong việc thủ thành luôn là tỷ lệ một địch ba,

nhất là nơi như hoàng thành, một địch bốn cũng được."

"Nhưng hoàng thành quá rộng lớn, việc bảo vệ toàn diện cũng khó khăn."

Phạm Nhàn cúi đầu suy tính: "Nếu thật sự để cho Trưởng công chúa và Thái tử

trốn thoát khỏi kinh đô, gặp được quân phòng vệ kinh đô thế thì lão Tần gia có

thể huy động bao nhiêu binh mã vào kinh cứu viện?"

"Binh lực quân phòng vệ kinh đô là một vạn người." Đại hoàng tử đã quyết

định khởi binh, tất nhiên đã tính toán rõ ràng binh lực trong ngoài kinh đô, "Nếu

ta và ngươi liên thủ, tổng cộng năm ngàn binh sĩ, có thể chống lại được."

"Binh lực của ta không thể dùng để thủ thành." Phạm Nhàn lắc đầu, giơ

cánh tay phải chỉ về phía bóng tối kinh đô, nói: "Họ chỉ mạnh khi ở trong đó."

Y quay đầu nhìn Đại hoàng tử, lo lắng nói: "Hơn nữa, ngươi quên mất điều

này, lão nhị không ở trong cung, hắn hành động rất nhanh chóng, e rằng đã lén

lút rời thành rồi. Ngươi không tính tới thủ hạ của Diệp Trọng sao? Huống hồ

lực lượng quân đội trong tay lão Tần gia không chỉ là quân phòng vệ kinh đô."

Khóe mắt Đại hoàng tử giật giật, nếu hai nhà Diệp Tần thật sự liên thủ, cho

dù bây giờ trong hoàng cung đột nhiên xuất hiện thêm ba ngàn cấm quân, hắn

cũng không còn tin tưởng gì.

"Hơn nữa, hoàng cung là nơi cô lập, không giống các trấn lớn có tích trữ

lương thực. Nếu bị đại quân vây hãm, chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?"

Đại hoàng tử đột ngột quay người, nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, nói:

"Ngươi muốn nói gì? Ta biết hoàng cung không dễ phòng thủ, nhưng tại sao

chúng ta phải thủ trong cung chứ không phải thủ thành?"

"Thủ thành? Hiện giờ chúng ta chưa nắm được mười ba Thành Môn ti, hoàn

toàn không biết trong chín cửa kia cửa nào sẽ bị Trưởng công chúa gõ nhẹ mà

mở ra... giống như cách ta gõ cửa vào hậu cung vậy."

"Đừng giấu ta." Đại hoàng tử nói: "Ngươi không thể bỏ mặc các cửa thành,

người của ngươi đã đến đó, đêm qua những cái đinh mà Trưởng công chúa chôn

giấu ở các cửa thành đã bị ngươi tiêu diệt."

Phạm Nhàn tự giễu cười nói: "Giám Sát viện không phải thần tiên, không

thể tìm ra tất cả đống đinh của Trưởng công chúa. Chúng ta cần chuẩn bị cho

tình huống xấu nhất, nếu mệnh lệnh của Thái hậu không thể thuyết phục được

vị Trương Thống lĩnh ở Thành Môn ti, ta và ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng cho

tình huốngbị đại quân vây hãm trong cung."

"Ta chỉ muốn biết, bao lâu nữa quân đội Tần gia mới có thể tiến vào kinh

đô. Diệp Trọng đã nhận mệnh lệnh quay về Định Châu, cho dù dừng lại giữa

đường, cũng cần một thời gian mới có thể trở về kinh đô."

"Nếu chỉ tính riêng binh lực quân phòng vệ kinh đô, chỉ cần một ngày là có

thể đến nơi." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Đại quân Tần gia cần khoảng bốn ngày

nữa mới có thể đến. Thời gian Diệp Trọng quay về kinh đô cũng tương tự."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play