(Chú thích: Phỏng theo tựa truyện “đa tình kiếm khách vô tình kiếm” của

Cổ Long)

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Còn tiền đồ tương lai, về an nguy... có lẽ Phạm Nhàn sẽ giúp mình thanh

minh chăng?

Khi Tôn Kính Tu nghĩ đến điều này, không khỏi tức giận đến mức suýt ngất

xỉu. Toàn bộ công văn liên quan tới đám thích khách vào kinh đều do chính tay

hắn phát đi từ phòng làm việc. Ngoài nha đầu Tần Nhi, còn ai có thể giả mạo

chữ ký của hắn, lén lút dùng con dấu của hắn mà không bị các thuộc hạ nghi

ngờ?

Trong kiếp sau tuyệt đối không sinh con gái nữa, bởi vì con gái luôn với tay

ra ngoài. Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu bị ép phản bội, không khỏi cảm

thấy đau đớn trong lòng.

o O o

Không lâu sau khi trận chiến ở Hoàng thành kết thúc, một đội cấm quân

đông đảo đã xông thẳng vào hậu cung từ cửa chính. Trước hàng ngàn binh lính

hung hãn như lang sói, các thị vệ và thái giám trong cung điện đã hoảng loạn

đến vậy,rất khôn ngoan chọn cách đầu hàng,. Cho dù có một số kẻ cứng đầu,

nhưng chúng cũng chỉ là những cái xác chết dưới đợt càn quét của cấm quân.

Hậu cung tạm thời yên tĩnh trở lại, từ xa vẳng lại tiếng bước chân đều đặn

và tiếng giáp trụ va vào nhau lộp cộp.

Nét mặt Phạm Nhàn u ám đẩy cửa lớn Đông Cung, để đội kiếm thủ tập kích

nơi đây ở bên ngoài, dọc đường nhìn thấy vô số thi thể, bước vào cung điện mới

tu sửa không lâu.

Trong Hàm Quang điện, bề ngoài Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh, nhưng chỉ có

mình y biết, trong lòng đang thất vọng nhường nào. Việc không bắt được Thái

tử và Trưởng công chúa, giống như một lỗ hổng lớn xé toạc ra trong kế hoạch

của y.

Đó có thể là vết thương không bao giờ chữa lành được.

Y nhìn các thái giám và cung nữ co ro sợ hãi ở một góc, sau một lúc im lặng

lại cúi đầu xuống. Dường như có thể nghe thấy từ ngoài xa xăm bên kia vách

thành có tiếng móng ngựa dồn dập vang lên.

Y biết đó chỉ là ảo giác, nhưng hắn tin vào tốc độ hành quân của Đại hoàng

tử. Khi cung điện đã nắm trong tay, chắc chắn Đại hoàng tử đã phái một đạo

quân tiến sâu vào trung tâm kinh đô, cố gắng kiểm soát một phạm vi rộng lớn

hơn, đồng thời hết sức thận trọng tránh xung đột với mười ba Thành Môn ti. Đại

hoàng tử cũng giống như y, một khi đã hành động thì kiên quyết không dừng

lại. Lúc này, cấm quân và Giám Sát viện đang dốc hết sức truy tìm dấu vết của

Thái tử và Trưởng công chúa trong kinh đô.

Điều quan trọng nhất là Uyển Nhi và Đại Bảo đã bị Trưởng Công chúa đem

đi, việc không cứu được người thân khiến y tức giận và chán nản. Bước vào một

phòng yên tĩnh bên cạnh điện, nhìn thái giám vị ngồi bệt xuống đất, nhìn những

vết rỗ trên mặt hắn, trong lòng Phạm Nhàn vô cùng phẫn nộ, nhưng rồi lại mềm

lòng, đành thở dài.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thấy Phạm Nhàn bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị, Hồng Trúc hoảng hốt

bò từ dưới đất dậy, quỳ gối trước mặt y, cúi đầu im lặng.

Lúc này trong phòng chỉ có Phạm Nhàn đứng và Hồng Trúc đang quỳ, ánh

sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào, in bóng hai người lên tường, có vẻ quỷ dị.

Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mất hồn của Hồng Trúc, nắm

tay siết chặt rồi lại buông ra, mệt mỏi nói: "Chuyện này, ta cần một lời giải

thích."

Hồng Trúc ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy áy náy và tự trách, nhưng chỉ

cúi đầu xuống, không nói năng gì.

Đúng vậy, Hồng Trúc chính là trợ thủ lớn nhất của Phạm Nhàn trong cung.

Phạm Nhàn dám xông vào hậu cung với hai trăm người, kiểm soát Hàm Quang

điện là nhờ Hồng Trúc nắm rõ tình hình hậu cung, bố trí của thị vệ đại nội, chi

tiết sinh hoạt của các quý nhân.

Tất cả những thông tin đó đều do Hồng Trúc hai ngày qua liều mình truyền

ra ngoài cung. Thái giám này vốn được điều đến Hàm Quang điện, sau khi Thái

tử về Đông Cung lại liều mình trở về.

Thái hậu đã muốn đưa Thái tử lên kế vị, tất nhiên không ngăn cản yêu cầu

nhỏ bé này. Vậy nên Hồng Trúc trở thành nhân vật kỳ lạ nhất trong hoàng cung:

từng nâng nâng tấu chương trong Ngự Thư phòng, từng hầu hạ Thái hậu ở Hàm

Quang điện, rồi bầu bạn bên Hoàng hậu suốt hai tháng ở Đông Cung.

Điều kì lạ là tất cả mọi người đều yêu mến Hồng Trúc, kể cả Phạm Nhàn

cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều, cho đến giờ phút này vẫn chưa một ai hay biết, Hồng Trúc

chính là tai mắt của Phạm Nhàn trong cung điện. Đám thị vệ thực lực tầm trung

trực ở cổng cung, dọc đường tới Hàm Quang điện bất ngờ ngã gục vì trúng độc,

không kịp cảnh báo, đều là nhờ công của tiểu thái giám này.

Phạm Nhàn có thể tập kích cung điện thành công, Hồng Trúc có công rất

lớn, nhưng ánh mắt Phạm Nhàn nhìn hắn lúc này chẳng hề dịu dàng, yêu cầu

hắn đưa ra lời giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play