"Phạm Nhàn đang dùng máu và đầu lâu để đe dọa quan lại trong triều đình,

nhằm khuynh đảo kinh đô." Thái hậu nhìn cháu trai thân yêu, nói nhỏ: "Con

muốn nói gì cứ nói thẳng."

Thái tử trầm ngâm trong chốc lát rồi ngẩng đầu, nói quả quyết nói: "Con xin

Thái hậu điều binh vào kinh... đàn áp!"

.o O o.

Trong Hàm Quang điện lại im lặng. Một lúc sau, Thái hậu chậm rãi lên

tiếng: "Hôm nay tại Thái Cực điện, Nhan Hành Thư đề xuất như vậy nhưng bị

bác bỏ. Vì sao vậy?"

Thái tử cười khổ, lắc đầu: "Ai mà ngờ các Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư đã

bị bắt hết... Hôm nay lại có kẻ nhảy ra."

Người nhảy ra phản đối hôm nay tại triều đình tuy chức vị không cao,

nhưng có thân phận đặc biệt, đó là Hạ Tông Vĩ - Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện!

Hạ Tông Vĩ vốn thuộc phe Đông Cung, từng giúp Trưởng công chúa đuổi

Lâm Nhược Phủ ra khỏi kinh đô, lại có hiềm khích với Phạm gia, nên Thái tử

luôn tin tưởng hắn sẽ là trợ thủ đắc lực. Ai ngờ, khi Thái tử định điều quân vào

kinh, Hạ Tông Vĩ lại nhảy ra phản đối.

Hạ Tông Vĩ phản đối rất mãnh liệt, cởi bỏ quan phục, tháo mũ ô sa, dẫn theo

mười Ngự sử quỳ trước Thái Cực điện! Thái tử nổi giận, phạt hắn ta mười hai

trượng rồi đuổi ra khỏi cung. Nhưng người này từng là danh sĩ kinh kỳ, vẫn quỳ

khấn ngoài tường cung, không chịu lui bước!

"Lập trường của Hạ Ngự sử hoàn toàn đúng." Thái hậu nhẹ giọng, mệt mỏi

nói: "Thực ra ai gia vẫn chưa cho phép Tần gia vào kinh, lo ngại chính vấn đề

này... Xưa nay triều đình cấm quân đội can thiệp vào triều chính, một khi phá lệ,

hậu hoạn khó lường."

Thái tử im lặng, hiểu rõ Thái hậu lão tổ tông đang lo ngại điều gì. Thái hậu

mong một đợt kế vị êm thấm, nhưng nếu nhờ quân đội, khiến thế lực Tần, Diệp

lớn mạnh trong khi mình không có uy thế vô thượng trong quân đội như phụ

hoàng, cuối cùng vương triều sẽ ra sao?

"Tần gia trung thành nhiều đời, không đáng lo." Thái hậu lạnh nhạt phán:

"Nhưng Diệp gia thì sao? Diệp Trọng là nhạc phụcủa nhị ca con! "

Thái hậu nhìn Thái tử lặng thinh không nói gì, hít sâu một hơi rồi thở dài,

trầm ngâm nói: "Chỉ có điều Phạm Nhàn... hành động quá liều lĩnh, nếu không

trấn áp bằng binh lực thì kinh đô khó yên ổn. Cho dù ngươi xử tử hàng chục đại

thần thì có ích gì đâu? Nếu kéo dài thêm vài ngày, tinh binh năm khu vực trong

Đại Khánh ta mất lòng tin, tình thế sẽ nguy hiểm."

Thái tử cung kính thưa: "Bởi vậy, con cần quân đội vào kinh! Hiện tại,

Phạm Nhàn là con dao sắc bén trước mắt, so với rắc rối tương lai."

Hắn ta nhíu mày: "Nhưng... làm sao với Hạ Tông Vĩ? Dù sao ông cũng là Tả

Đô Ngự sử, dưới trướng có nhiều Ngự sử nổi tiếng liều mìnhcan gián ngoài

tường cung..."

Lo ngại của Thái tử không phải vô cớ, giết đại thần thường có, nhưng giết

Ngự sử là điều tối kỵ. Ngay cả thời Khánh Đế hùng mạnh, các Ngự sử tập kích

con tư sinh Phạm Nhàn của Hoàng đế, Khánh Đế cũng chỉ phạt trượng để răn

đe.

"Luôn cần có người đóng vai phản diện." Thái hậu nhìn chằm chằm vào mắt

Thái tử, dịu dàng nói: "Những kẻ đó, để ai gia ra chiếu chỉ xử trí."

Thái hậu dừng lại một lát rồi nói: "Sau khi đại quân vào kinh, lệnh đại ca

của con có thể giao nộp quyền thống lĩnh được rồi."

Thái tử ngạc nhiên, cung kính cúi đầu, xúc động không nói gì.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong Quảng Tín cung gần Hàm Quang điện, Trưởng công chúa đã vạch sẵn

kế hoạch này từ đầu, rồi lạnh lùng nhìn nhiều nhân vật lên diễn trên sân khấu.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên ả rơi vào lo lắng, vì những sự việc xảy ra khiến

nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Sao vẫn chưa bắt được Phạm Nhàn?" Ả nhìn Hầu công công bên cạnh, lạnh

lùng hỏi: "Trong cung không thiếu cao thủ, mà Kinh Đô phủ cũng dốc hết sức,

vậy bản cung phải đợi bao lâu nữa mới thấy đầu lâu của hắn?"

Ả nói ngay trước mặt con gái mình. Lâm Uyển Nhi ở bên cạnh vẫn mỉm

cười, dường như chẳng lo ngại gì cho phu quân. Đã mấy ngày trôi qua, nếu

trong cung không bắt được y, thì y sẽ mãi mãi không bị bắt.

Đuổi Hầu công công ra ngoài, sắc mặt Trưởng công chúa lập tức thay đổi,

hoàn toàn bình tĩnh, không còn vẻ tức giận như trước.

Bởi ả biết rõ, Phạm Nhàn không dễ bắt như thế. Gã thanh niên này có thể

sống sót quay về từ Đại Đông sơn, đã chứng minh năng lực phi thường của

mình.

Đây là vấn đề liên quan tới thiên hạ, trọng tâm suy nghĩ của Trưởng công

chúa luôn ở Đại Đông sơn, chứ không phải trong kinh đô. Ngay từ đầu, ả chẳng

nghĩ Phạm Nhàn có thể sống sót quay lại kinh đô. Việc đó đã chấn động tới tậm

sâu trong tâm thần ả. Phạm Nhàn còn sống, tất nhiên Yến Tiểu Ất đã chết. Lý

Vân Duệ hạ mắt xuống, ánh lạnh trong con ngươi thu lại, tự hỏi giờ đây Phạm

Nhàn đã đạt đến trình độ tu vi nào mà dám công khai sử dụng thủ đoạn ám sát

để thách thức uy quyền hoàng cung ngay trong kinh đô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play