Ai ngồi lên cái ghế kia, để cho y quyết định? Đây là di ngôn hay là thứ gì

khác? Vấn đề nằm ở chỗ, cho dù mạng của mình có lớn, chạy được nghìn dặm

về kinh đô trước khi Trưởng công chúa tuyên bố mọi chuyện, nhưng mình có

thực lực gì để biến ý muốn của bản thân thành hiện thực?

Đây không phải là Minh gia ở Giang Nam, không phải Thôi gia, không phải

quan triều trong kinh đô, không phải kẻ đáng thương trong Khâm Thiên giám,

mà là hoàng cung, là quyền nắm giữ thiên hạ!

Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười khổ, cho dù mình là quyền thần Khánh

Quốc, nhưng trên tay không có một binh một tốt nào, lấy cái gì mà thay bệ hạ

ổn định kinh đô? Lại dựa vào đâu để quyết định cái ghế kia thuộc về ai?

"Trẫm, sẽ không thua." Khóe môi Hoàng đế nở một nụ cười, ý cười tràn đầy

sát ý lạnh lùng, "Cho dù thua, có Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm thay trẫm bồi

táng, còn sợ gì nữa? Ngươi cũng không cần lo lắng, Trần Viện trưởng ở kinh đô,

Thái hậu ở trong cung, đám người đó không thể gây ra bao nhiêu sóng gió,

ngươi cầm ngọc tỷ của trẫm đi, nếu có người ngăn cản ngươi... giết hết!"

Trên trán Phạm Nhàn đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm nếu như hai nhà Diệp Tần

cùng làm phản, cho dù mình có là Đại tông sư, cùng lắm cũng chỉ có thể chơi

đánh du kích, làm sao mà giết hết được?

Y đã nhìn ra một chút không chắc chắn trong nội tâm Hoàng đế, cõi lòng

không khỏi trở nên ảm đạm. Nếu Hoàng đế thật sự chết trên Đại Đông sơn,

thiên hạ này thành ra sao? Cho dù Thái tử hay lão nhị kế vị, chỉ e Khánh Quốc

này cũng không còn chỗ dung thân cho mình, chẳng lẽ thật muốn ôm cái Tụ

Bảo bồn kia, bước lên con đường thứ hai?

Có điều, tình hình chưa đến thời khắc nguy hiểm nhất, trên đỉnh núi còn có

Hồng lão thái giám và Ngũ Trúc thúc, cộng thêm hơn trăm Hổ Vệ, cho dù đối

đầu với kẻ thù mạnh mẽ đến đâu đi nữa, cũng có thể duy trì thời gian rất dài.

Muốn tập kích lên Đại Đông sơn, chỉ có một con đường, rõ ràng nhiệm vụ

của năm ngàn trường cung thủ ở dưới chân núi là cắt đứt liên hệ giữa Đại Đông

sơn và thiên hạ. Ít nhất phải cắt đứt ba ngày trở lên, tạo khoảng trống thời gian

cho biến động ở kinh đô. Còn thật sự muốn hành thích quân vương, đám phản

quân này lại không có bất cứ tác dụng gì.

Bởi vì Hoàng đế sẽ không ngu ngốc xuống núi.

Sau đó... Diệp Lưu Vân sẽ lên núi.

Đây đúng là một ván cược, nếu như ba nước trong thiên hạ vẫn giữ nguyên

đại thế như cũ - quân chủ Khánh Quốc bố trí ám sát Diệp Lưu Vân, chắc chắn

Bắc Tề và Đông Di cũng rất lạc quan tán thành, Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm cũng

không bỏ qua thân phận của mình mà đến đây can thiệp.

Thế nhưng... mồ hôi lạnh trên trán Phạm Nhàn đã khô, trên người chỉ cảm

thấy giá lạnh. Lúc ở Ngô Châu, nhạc phụ Lâm Nhược Phủ đã nhắc nhở y, vì

một mục tiêu đủ sức cuốn hút thậm chí có phần rực rỡ, có lẽ các Đại tông sư sẽ

rất tự nhiên đi cùng với nhau.

Miệng Phạm Nhàn càng lúc càng đắng chát. Nếu như tình thế thực sự phát

triển theo hướng này, trên Đại Đông sơn này làm gì còn ai sống sót? Nhưng

chẳng lẽ từ lúc bắt đầu Hoàng đế lại không dự liệu được cục diện này sao? Y

cẩn thận liếc mắt nhìn gương mặt được Hoàng đế, phát hiện sắc mặt Hoàng đế

có phần âm trầm, trong bóng đêm con ngươi lóe lên ngọn lửa...

Y không dám nghĩ thêm về những vấn đề này nữa, trong đầu nhanh chóng

phân tích tình hình trước mắt. Cục diện ở Đại Đông sơn còn chưa rõ thắng bại,

nhưng nếu như lâm vào tình thế bế tắc, bên phía kinh đô lại có vấn đề, mình

nhất định phải đưa tin tức bệ hạ còn sống đến kinh đô, đưa đến bên cạnh Thái

hậu.

Cho dù bệ hạ đã chết, khi mình trở lại kinh đô cũng phải khiến Thái hậu tin

rằng bệ hạ vẫn còn sống, bằng không với phán đoán của loại người thiên về

chính trị như Thái hậu, một khi biết tin bệ hạ tử vong, chắc chắn bà ta sẽ chọn

cách để Tần gia bảo vệ Thái tử đăng cơ, ổn định triều chính Khánh Quốc.

Hoàng đế là con trai của bà, nếu có ai muốn làm hại Hoàng đế, chắc chắn

Thái hậu sẽ không cho phép. Nhưng nếu cái chết của Hoàng đế trở thành sự thật

đã định, thân là thế hệ cao nhất trong hoàng tộc, Thái hậu buộc phải suy xét đến

sự tồn vong của toàn bộ hoàng tộc, cũng như tồn vong của thiên hạ.

Vì vậy, cho dù là xuất phát từ an nguy của bản thân hay là từ tình hình ở

kinh đô, Phạm Nhàn cũng biết bố trí của Hoàng đế cực kỳ chính xác; chính

mình phải mang theo bức thư mà bệ hạ ngự bút cùng ngọc tỷ trở lại kinh đô, ổn

định tình hình, để ứng phó với thời đại hậu tông sư.

Đúng vậy, thời đại hậu tông sư. Trận chiến ở Đại Đông sơn, cho dù ai thắng

ai thua, chắc chắn sẽ có một hoặc hai vị Đại tông sư rời khỏi sân khấu lịch sử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play