Chữ "cũng", mang ẩn chứa biết bao ý nghĩa. Đối với Ngũ Trúc, thế giới này

chỉ có hai người mà thôi. Đúng, dù có muôn vàn người khác, trong mắt hắn chỉ

có hai người. Tất cả những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ có chuyện

cá nhân của hai người này mới đáng để hắn ghi nhớ.

Hai mươi năm trước, người phụ nữ kia đã sinh con. Hai mươi năm sau, đứa

con mà người phụ nữ ấy sinh ra lại sắp làm cha. Hai sự kiện tuy cách nhau hai

mươi năm, nhưng trong cảm nhận của hắn, chúng như xảy ra liên tiếp. Chính vì

vậy mới có chữ "cũng".

Sau đó, khóe môi hắn hé lộ nụ cười ôn hòa, rất nghiêm túc nói với Phạm

Nhàn: "Chúc mừng."

Nụ cười và hai chữ kia khiến Phạm Nhàn chìm vào trạng thái kinh ngạc và

vui sướng khó tả. Y không hiểu nổi vì sao sau hơn một năm không gặp, Ngũ

Trúc thúc lại có thể nói ra hai chữ bình thường như vậy, và thậm chí sẵn lòng

thể hiện vẻ mặt mang tính người nhiều nhất trước mắt mình - Lần trước y thấy

nụ cười của Ngũ Trúc thúc, đến giờ đã là bao lâu rồi? Có lẽ là lúc nhắc đến mẫu

thân trong tiệm tạp hóa ở thành Đạm Châu.

Phạm Nhàn không biết vì sao trong lòng lại ôn hòa đến vậy, dường như y

cảm nhận được cuối cùng Ngũ Trúc cũng cười vì y một lần, chứ không chỉ vì

Diệp Khinh Mi. Đây quả là điều đáng để ghi nhớ.

Nụ cười trên môi Ngũ Trúc nhanh chóng tắt đi, trở lại vẻ nghiêm nghị

thường thấy, hắn nói một cách nghiêm túc: "Sắp có con rồi, phải nói chúc

mừng. Đây là điều tiểu thư đã dạy, ta không quên, nên ngươi đừng ngạc nhiên."

Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, lại mở nói: "Cảm xúc này nên phát ra từ tận

đáy lòng, không cần phải ghi nhớ."

Gương mặt của Ngũ Trúc nhìn về phía bức tranh trên tường của miếu, nói:

"Đối với ta, điều này rất khó khăn, đối với ngươi, ngươi đã vui mừng quá sớm."

Tấm vải đen mỏng manh nhưng tuyệt đối không để sánh sáng đi lọt quấn

trước mắt hắn, khiến cho sống mũi trở nên rất thẳng, cũng khiến những lời nói

tiếp theo cực kỳ thẳng thắn: "Thời điểm không đúng."

.o O o.

Những lời này thật quá đơn giản nhưng lại quá huyền diệu, nếu là người

thường chắc chắn sẽ không thể hiểu nổi. Nhưng Phạm Nhàn đã sống bên cạnh

Ngũ Trúc từ nhỏ, y dễ dàng nhận ra ý nghĩa tiềm ẩn trong bốn chữ này. Y cười

khổ một tiếng, gật đầu và thừa nhận phán đoán của Ngũ Trúc thúc.

Hoàng đế tổ chức lễ tế trời ở Đại Đông Sơn, nếu thật sự có người dám nổi

loạn, thì Đại Đông sơn sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất thiên hạ, và tương ứng,

kinh đô sẽ là nơi nguy hiểm thứ hai. Lúc này Phạm Nhàn bờ biển xa xôi, không

cách nào nào quan tâm đến tình hình tại kinh đô. Nếu như Trưởng công chúa và

các Hoàng tử thực sự dám làm ra chuyện như vậy, thế thì đối với phe phái luôn

thể hiện mình trung thành tới chết bảo vệ Hoàng đế như Phạm Nhàn... họ sẽ sử

dụng thủ đoạn như thế nào?

Uyển Nhi là con gái ruột của Trưởng công chúa nên Phạm Nhàn không quá

lo lắng. Nhưng còn Tư Tư và đứa trẻ sắp chào đời trong bụng nàng thì sao? Cho

dù Hoàng đế có thu được lợi ích cực lớn ở Đông Sơn, nhưng một khi kinh đô bị

xáo trộn, mọi người trong Phạm phủ và những người mà Phạm Nhàn lo lắng sẽ

chịu ảnh hưởng như thế nào?

Sau khi thấy Hoàng đế ở Đàm Châu, Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng hoảng

hốt và lo âu. Có điều, trước mặt Hoàng đế, y không thể bày tỏ điều gì. Chỉ sau

khi Ngũ Trúc nói ra nguyên nhân, gương mặt y mới thể hiện rõ ràng tâm trạng

thật sự trong lòng, nặng trĩu lo âu.

"Viện trưởng và phụ thân ở trong kinh đô, chắc chắn không có chuyện gì

xảy ra." Y như muốn thuyết phục Ngũ Trúc, nhưng cũng giống như đang tự an

ủi mình.

"Hoàng đế vẫn không cho phép Trần Bình Bình và Phạm Kiến chỉ huy quân

đội. Đây là vấn đề." Lời nói của Ngũ Trúc không có bất cứ phỏng đoán nào, chỉ

đưa ra kết quả. Hắn cúi đầu lạnh lùng nói: "Bây giờ, ngươi nên lập tức trở về

kinh đô, có lẽ vẫn còn kịp."

Đúng, cho dù có người nào đó nổi loạn trong kinh đô, nhưng dẫu sao cũng

một lý do. Nếu Hoàng đế bị ám sát, chắc chắn sẽ cần một kẻ chịu trách nhiệm

thay. Vì vậy, biến cố ở kinh đô nhất định phải diễn ra vào khoảng mười lăm

ngày sau sự kiện ở Đại Đông sơn.

Nếu bây giờ Phạm Nhàn trở lại kinh đô, chắc vẫn còn tới kịp.

Ngũ Trúc nói: "Ngươi ở đây, vô ích."

Sau một lúc suy nghĩ, Phạm Nhàn đột nhiên nói: "Vai trò của ta, dường như

trong khoảnh khắc gặp ngươi, đã hoàn thành rồi."

Lên Đại Đông sơn, bước vào ngôi miếu nhỏ cổ xưa, khoảnh khắc chứng

kiến Ngũ Trúc, Phạm Nhàn lập tức hiểu ra lý do Hoàng đế muốn xuống hạ chỉ

triệu mình đi theo dự lễ tế trời, và lý do vì sao lại chặn đường mình ở Đạm

Châu, đưa mình lên Đại Đông sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play