Mấy ngàn quân cấm được bố trí phòng vệ dưới chân Đại Đông sơn. Người

theo Hoàng đế lên tế trời là Hồng lão thái giám, Phạm Nhàn, Thượng thư bộ Lễ

và một số quan viên khác, ngoài ra còn có mấy tên thái giám tùy tùng. Hơn trăm

Hổ Vệ cũng cảnh giác phân bố xung quanh Hoàng đế, chỉ có điều họ không đi

theo bậc thềm đá mà theo con đường nhỏ trong núi, khó khăn hơn một chút.

Những bậc đá này đúng là thử thách rất lớn về nghị lực và tinh lực của mọi

người, dân chúng đều gọi thềm đá dài dằng dẵng này là thang lên trời, chỉ khi

leo lên được, mới chứng tỏ được thành tâm, mới có thể dựa vào sức mạnh diệu

kỳ của Đông Sơn Thần miếu để chữa bệnh.

Nhưng hành trình hôm nay không phải là dân chúng đi cầu Thần, những Hổ

Vệ đi trên bậc đá vẫn còn đủ sức lực, ngay cả những tên thái giám kia dường

như cũng còn dư lực. Song đám Thượng thư bộ Lễ và Nhâm An đều sắp không

chịu nổi nữa, không kiêng kỵ gì trước mặt bệ hạ, ai nấy ôm eo, thở hổn hển.

Từ nhỏ Phạm Nhàn từ nhỏ đã quen leo núi nhảy vách, vì thế đương nhiên

cầu thang đá vạn bậc này không thể làm khó y, thậm chí còn không thở một

tiếng nặng nề. Y chú ý đến những người xung quanh, phát hiện những thái giám

đi theo bên cạnh Hoàng đế lại cử động như thể không có gì khó nhọc, không

khỏi âm thầm kinh ngạc. Hồng lão thái giám thì đương nhiên là quái vật rồi,

Diêu thái giám có võ công thì y cũng biết, nhưng ngay cả thái giám bưng trà rót

nước cũng là cao thủ, khiến y không thể không cảm nhận rõ ràng, bên cạnh

Hoàng đế quả nhiên là nơi đầm rồng hàng hổ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng đoàn người cũng leo lên đến đỉnh núi. Kể

cả mấy vị tế tự và mấy văn thần đều mệt mỏi đến mức xụi lơ trên mặt đất, một

lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Hoàng đế cười nhạo nhìn những người này một cái, nhưng cũng không

muốn trách cứ gì, một mình khoanh hai tay trong áo đi tới bên vách núi phía

đông đỉnh núi, nhìn những đám mây trôi trước vách đá và vầng mặt trời phía

trên, gương mặt vô cùng bình tĩnh, vô cùng vui vẻ, cứ như cuối cùng hắn cũng

đạt được mục tiêu, hay sắp sửa đạt được.

Phạm Nhàn đi theo phía sau Hoàng đế, nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn thấy lồng

ngực Hoàng đế hơi phập phồng, sắc mặt ửng đỏ và lấm tấm mồ hôi, xem ra tuy

thân thể của bệ hạ vẫn cường tráng, nhưng chung quy cũng không còn là người

trẻ tuổi chinh chiến năm xưa, chỉ vì giữ gìn thể diện của Thiên tử nên mới cố

nhịn.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, những người đi cùng bắt đầu sắp xếp các nghi

thức cũng như việc ăn ở rất phức tạp, trong khi Hoàng đế và Phạm Nhàn vẫn

đứng bên vách núi. Hai cha con họ như bị cảnh tượng kỳ diệu dưới chân Đại

Đông sơn này hấp dẫn, không nói một lời, chỉ chăm chú quan sát trước mắt.

Trước mắt họ là biển rộng, mênh mông bát ngát. Chẳng qua biển thấy ở nơi

đây không giống biển được thấy trên bến cảng Đạm Châu.

Biển ở Đạm Châu thân thuộc mà lại không dễ dàng gần gũi, lúc êm đềm lúc

sóng vỗ, gần ngay dưới chân, tiếng sóng vang vọng bên tai, bọt biển làm ướt

ống quần.

Dưới chân núi Đại Đông sơn, biển cách xa mà lạnh lùng đến thế, đứng bên

mép vách núi hoàn toàn không nghe được tiếng vỗ hùng hổ của sóng biển. Ánh

mắt dõi theo bức tường núi trơn bóng như ngọc thạch, chỉ thấy trên biển là từng

dải trắng liên tiếp nhau, đập mạnh vào vách đá Đại Đông sơn, làm ướt chân núi,

vĩnh viễn phí công.

Phía trước vách núi là từng tầng mây mỏng manh, giống như từng tờ giấy

màu trắng, lúc cao lúc thấp, chậm rãi chảy qua kẽ núi. Mặt trời đỏ đã sớm mọc

lên trên mặt biển, nhưng dường như không cao hơn Đại Đông sơn bao nhiêu.

Đứng trên núi, mặt trời như đặc rất gần, ánh sáng xuyên qua những đám mây

trắng kia, soi rọi thành những đường cong méo mó mà đẹp đẽ, dần dà khiến cho

những đám mây trắng kia trở nên mờ nhạt, nhạt đến mức sắp tan biến trong

không khí.

.o O o.

Nhìn mây tan, ngắm triều dâng triều hạ? Phạm Nhàn vô thức vuốt mũi, tự

cười mỉa mai. Mình đứng ở đây làm gì, đứng bên cạnh Hoàng đế? Sau đó, y

thấy thân thể Hoàng đế lảo đảo một cái.

Phạm Nhàn kinh hãi, nhanh chóng đưa tay ra, tay trái mở rộng lòng bàn tay,

ngón tay hơi cong cong dùng sức, chỉ trong khoảnh khắc đã dùng cả Đại Phách

Quan lẫn Tiểu Thủ Đoạn, ngay trong khoảnh khắc đó đã nắm lấy tay bệ hạ, kéo

hắn về phía sau một bước.

Dưới chân hai người là vực sâu vạn trượng, nếu rơi từ nơi này xuống, còn

đâu đường sống? Sau cơn khiếp đảm Phạm Nhàn mới nhận ra được mình hơi

liều lĩnh, vội vàng xin lỗi thỉnh an, sau đó lại chú ý thấy Hồng lão thái giám sau

lưng đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.

Hoàng đế khẽ vuốt trán, đương nhiên không tức giận, ngược lại tự mỉa mai:

"Xem ra trẫm già thật rồi, nhìn lâu lại thấy hoa mắt."

Đột nhiên, Hoàng đế buông tay, mỉm cười nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Ngươi tin

thế gian thật sự có Thần miếu không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play