Phạm Nhàn khẽ mỉm cười, hiểu được tâm trạng của bệ hạ lúc này, thả lỏng

tự nhiên theo lời, đứng song song với hắn, không mở miệng nói gì.

"Lần trước trẫm đến Đạm Châu, thậm chí còn không phải Thái tử." Hoàng

đế chậm rãi nói: "Ngày đó Trần Bình Bình cũng đứng sau lưng trẫm như Hồng

Tứ Dương, cha ngươi... Phạm Kiến giống như ngươi lúc này, đứng song song

với trẫm, tắm gió biển trnóing trẻo của Đạm Châu ở đây."

"Từ sau khi lên làm Thái tử, Phạm Kiến không dám đứng song song với

trẫm nữa."

Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy khóe môi bệ hạ lóe lên vẻ tự giễu.

Hoàng đế khẽ chế nhạo: "Đến khi trẫm ngồi lên cái ghế kia, nam chinh bắc

chiến, đừng nói đứng, cho dù là người dám đứng thẳng người nói chuyện với

trẫm cũng không có."

Phạm Nhàn thở dài vừa đúng lúc.

"Ngày đó ba người chúng ta đến Đạm Châu là vì giải sầu, lúc đó kinh đô

hỗn loạn tưng bừng, hai vị thân vương vì tranh giành quyền lực mà âm thầm

đánh nhau, lúc đó tiên hoàng chỉ là một vị Thành vương gia không đáng chú ý."

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Những người trẻ tuổi chúng ta, càng không cách nào

nhúng tay vào trong đó, đành phải tránh nơi thị phi kia càng xa càng tốt."

Hắn quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Thực ra cũng gần giống

như suy nghĩ của ngươi hiện tại, chẳng qua bây giờ ngươi cường đại hơn trẫm

năm đó rất nhiều."

Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Quan trọng là trái tim... không đủ cường đại, có

một số việc, không biết nên đối mặt như thế nào."

"Không ngờ ngươi vẫn có chút tình cảm thương xót dành cho Thừa Càn."

Hoàng đế quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Nhưng mà, như vậy cũng rất tốt... Khi

xưa ba người chúng ta đứng trên bến tàu này, nhìn biển cả mênh mông kia,

trong lòng lại không có chút tình cảm thương xót nào dành cho người khác.

Chúng ta chỉ nghĩ làm thế nào để tự bảo vệ mình, làm thế nào để sống sót...

Trẫm thường xuyên suy nghĩ, ngày đó ngắm biển, có lẽ chỉ đang chờ đợi một vị

tiên nhân xuất hiện trên biển mà thôi."

Phạm Nhàn trầm mặc, biết tiếp theo Hoàng đế sẽ nói gì.

"Trên biển không có gì cả, giống như ngày hôm nay." Hoàng đế từ tốn nói,

khóe môi lại mỉm cười, "Nhưng khi chúng ta quay đầu, lại phát hiện trên bến

tàu có thêm một cô gái, cùng với một người hầu rất kỳ quái.”

Phạm Nhàn nhìn về xa xăm nói: "Thực ra, nhi thần luôn suy nghĩ, năm xưa

ngài làm thế nào mà kết bạn với mẫu thân."

Thân thể Hoàng đế thoáng rung động, bị một tiếng nhi thần từ Phạm Nhàn

làm cho giật mình một cái, sau đó mới phát hiện thằng nhóc này vô thức nói ra,

khóe môi không khỏi nở nụ cười hài lòng.

Nhưng mà Hoàng đế bệ hạ không tiếp tục đề tài này, chỉ nói: "Lúc trước đã

nói với ngươi, từ trước tới nay không có ai dám đứng song song với trẫm... Chỉ

có mẫu thân ngươi dám... Cho dù là làm Thái tử hay làm Hoàng đế, lúc nào mẫu

thân ngươi cũng dám đứng song song với trẫm, nhìn biển cả tắm gió biển, hoàn

toàn không đối xử với trẫm như người đặc biệt gì... Thậm chí, có đôi khi còn

không hề khách khí khinh bỉ ta."

Hoàng đế cười tự nhạo nói: "Sau khi nàng mất, trên thế gian này đã không

còn ai như vậy nữa... Trẫm không hi vọng ngươi có thể thừa kế vài phần của

nàng, chỉ cảm thấy ngươi không nên quá yếu đuối, vô duyên vô cớ làm mất uy

phong của trẫm và mẫu thân ngươi."

Phạm Nhàn cười khổ nghĩ, đây là ngài vừa mới nhớ lại quá khứ nên mới cho

phép ta đứng một chút, còn về phần uy phong... hay là miễn đi, cái mạng nhỏ

quan trọng hơn.

"Bệ hạ, hay là trở về kinh đô đi." Cuối cùng Phạm Nhàn cũng nói ra những

lời mình muốn, mang vẻ lo lắng nói: "Rời kinh quá lâu, có thể..."

Thấy y muốn nói mà lại thôi, Hoàng đế lạnh lùng đáp: "Nói hết những gì

ngươi muốn nói ra đi. Chẳng qua ngươi chỉ muốn nói, sợ có người thừa dịp

trẫm không có mặt kinh đô nên lòng mang ý xấu."

Hoàng đế nhìn biển cả, bình tĩnh đến mức lạnh lùng, nhẹ giọng nói:

"Chuyến này trẫm tới biển tế trời, công khai phế bỏ Thái tử, đó là muốn xem

xem ai đủ to gan và dũng khí, đó là muốn xem xem giang sơn Khánh Quốc

ngày nay, rốt cuộc là thiên hạ của ai."

o O o

Tiếng chim biển vang lên từng đợt, bọt nước dưới bến tàu nhẹ nhàng tan đi,

dưới vách núi xa xa sóng lớn vỗ vào đá tảng, tiếng vang ầm ầm. Phạm Nhàn

đứng trên ván gỗ, không bị lời nói nhiệt huyết của bệ hạ lừa dối, nghiêm túc

nói: "Chí tôn của muôn dân, không đến chỗ nguy hiểm, thần kính xin bệ hạ trở

lại kinh đô."

"Kinh đô có Thái hậu trấn giữ, có Trần Bình Bình và hai vị Đại học sĩ, ai

dám tự tiện động đậy!" Hoàng đế nhìn biển cả, bực bội vung tay, nói: "Muốn

đoạt thiên hạ, đoạt lấy cái ghế kia, thì đầu tiên phải giết người ngồi trên ghế là

trẫm... Không giết được trẫm, cứ để bọn chúng náo loạn, rác rưởi nổi loạn,

mười năm cũng không thành công."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play