"Ngài muốn ta cũng dâng tấu?" Phạm Nhàn nhìn hắn.

Tiết Thanh lại tự giễu: "Mối quan hệ giữa ngài và Thái tử ra sao, ai mà

chẳng biết, ta đâu có ngốc đến mức đó."

Dừng lại một lát, hắn nhỏ giọng nói: "Tâm ý bệ hạ đã định, người làm thần

tử như chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân theo..." Nói đến đây,

Tiết Thanh lại dừng một chút, dường như trong lòng cũng rất nghi hoặc. Rõ

ràng trong hai năm qua Thái tử đã dần dần trưởng thành, có phong độ chân

thành, mọi mặt đều có tiến bộ không nhỏ, nào ngờ bệ hạ lại đột nhiên muốn phế

bỏ người thừa kế. Có điều hắn cũng loáng thoáng đoán ra, chắc chắn trong

hoàng tộc đã xảy ra chuyện. Trước mặt đứa con tư sinh của hoàng tộc như Phạm

Nhàn, hắn sẽ tuyệt đối không nói ra nghi ngờ này.

Phạm Nhàn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Có bao nhiêu người biết chuyện này?"

"Ở Giang Nam thì chỉ có hai người chúng ta biết." Tiết Thanh trả lời:

"Nhưng ta tin các Tổng đốc trong bảy khu vực đều đã nhận được mật chỉ của bệ

hạ, chỉ còn chờ xem mọi người dâng tấu lúc nào."

Phạm Nhàn cười lạnh trong lòng, Hoàng đế đúng là là quá tàn nhẫn, thậm

chí tàn nhẫn đến mức hồ đồ. Suốt một năm qua biểu hiện của Thái tử rất tốt, lần

này đến Nam Chiếu không chỉ không mắc lỗi, ngược lại còn được triều đình

khen ngợi, chắc Hoàng đế cũng khó mà tìm ra cái cớ nào để phế truất... Không

ngờ lại sử dụng chiến lược vây hãm trung tâm như vậy.

Tuy bảy vị Tổng đốc lên tiếng sẽ rất có trọng lượng, nhưng dẫu sao họ cũng

chỉ là những thần tử, ai dám đứng ra đầu tiên làm chuyện này? Cho dù bệ hạ

đưa mật chỉ ra lệnh, nhưng bảy vị Tổng đốc này đâu phải kẻ ngu, chắc chắn họ

sẽ không tin chuyện sau khi tham gia vào trận chiến giành ngôi vị mà sau này

còn có kết cục tốt đẹp.

Dường như Tiết Thanh đã đoán được suy nghĩ trong lòng Phạm Nhàn, thong

thả nói: "Có lẽ bản Tổng đốc sẽ là quan viên đầu tiên dâng tấu khuyên bệ hạ phế

bỏ Thái tử."

Phạm Nhàn ngớ người, ngây ngốc nhìn vào mắt Tiết Thanh. Y biết người

này là loại tử trung với Hoàng đế, nhưng y không ngờ lòng trung thành của đối

phương lại sâu đến mức độ này.

"Lý do thì sao?" Y cau mày, nhắc nhở đối phương.

Tiết Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn: "Đây chính là lý do hôm

nay ta mời ngài đến... Ý tứ của bệ hạ rất rõ ràng, Bát Xử cần phải hành động."

Lúc này, Phạm Nhàn đã ngồi lại trên ghế, hơi nghiêng đầu xuất thần. Muốn

phế bỏ Thái tử, đương nhiên cần phải sử dụng Bát Xử của Giám Sát viện làm

đầu đàn. Trong quá khứ, tuy Thái tử đã để lọt ra khá nhiều điểm yếu không đẹp

đẽ gì vào tay của cung đình và Giám Sát viện, lại thêm tranh chấp quyền lợi kế

thừa cho con cháu đích tôn của Minh gia ở Giang Nam. Xét trên mọi góc độ –

nếu Hoàng đế muốn phế bỏ Thái tử, chắc chắn y sẽ là quân tốt đi trước.

Sắc mặt y rất bình tĩnhnhìn không thấy chút sóng gió nào trong lòng, sau

một lúc lâu mới nói: "Địa phương là địa phương, kinh đô là kinh đô, nếu chỉ có

những hành động như thế này... tiếng nói phản đối trong triều sẽ rất mãnh liệt,

mấy vị Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư sẽ không trơ mắt nhìn Thái tử bị

phế truất mà không có lý do."

Những gì y nói đều là sự thật. Các văn thần đều một lòng mong muốn

Khánh Quốc được ổn định, sẽ mạnh mẽ phản đối những quyết định có vẻ hoang

đường của Hoàng đế. Chỉ e trong triều sẽ lại vang lên không biết bao nhiêu

tiếng gậy trừng phạt.

"Đặc biệt là Giám Sát viện không thể ra mặt được." Phạm Nhàn cúi đầu nói:

"Ta không tiện ra mặt, Giám Sát viện là một cơ quan tình báo, ta và Thái tử xưa

nay không hợp nhau, có những lời nói ra từ miệng ta... chỉ tổ tạo ra tác dụng

ngược."

"Ngươi nói có lý, ta sẽ bẩm báo với bệ hạ." Tiết Thanh suy nghĩ một chút

rồi nói: "Có một việc bệ hạ muốn ta thông báo cho ngươi, không lâu bao nữa bệ

hạ sẽ tổ chức lễ tế trời."

Hôm nay lại một lần nữa Phạm Nhàn cảm thấy ngạc nhiên, nhíu mày một

lúc lâu sau đó mới chậm rãi nhấp nhám ra hương vị. Tuy tín ngưỡng quỷ thần ở

Khánh Quốc không thể phổ biến xâm nhập lòng người như Thiên Nhất Đạo ở

Bắc Tề,, nhưng vẫn rất tôn kính Thần Miếu hư vô mờ ảo. Nếu Hoàng đế thực sự

kiếm được một dấu hiệu nào từ ông trời...

Chiến dịch dư luận đánh vào thái tử, sau đó bảy Tổng đốc khu vực dâng tấu,

lại thêm một số quan lại ra mặt chỉ trích thái tử thất đức, không xứng kế vị.

Cuối cùng, Hoàng đế bị ép vào thế khó, phải tự mình đến đại miếu tế thiên,

thuận theo mệnh trời phế bỏ chức vị của Thái tử.

Ừm, đúng là một màn kịch quá hoang đường, đúng là một trò chơi quá

nhàm chán.

Phạm Nhàn lắc đầu, hỏi: "Khi nào?"

"Một tháng nữa thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play