๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Còn nhớ lần hắn đưa nàng về

Thượng Kinh thành không?"

Tư Lý Lý khẽ giật mình, chợt nhớ tới quãng thời gian dịu dàng bầu bạn

trong xe ngựa trên con đường lên phía bắc lúc trước, gương mặt hơi nóng lên,

cúi đầu xuống, không trả lời.

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cười ha hả, chỉ có điều trong tiếng cười kia mang

chút gì đó ghen tuông, hắn giơ ngón tay giơ lên vuốt cằm Tư Lý Lý, dịu dàng

nói: "Lý Lý, trẫm... không thích nàng ở bên cạnh trẫm mà trong lòng còn nghĩ

tới nam nhân khác."

Tư Lý Lý cúi đầu không nói một lời, đôi môi đỏ mọng mỉm cười.

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng hừ một tiếng, phát hiện cô gái này càng

ngày càng không sợ mình, thu tay lại nói: "Chẳng phải nàng đã từng nói, trên

đường về phương Bắc, Phạm Nhàn đã từng giải độc cho nàng... Đã như vậy,

hắn cũng đã cứu hai cái mạng của nàng và trẫm. Cho nên trẫm không hiểu, hắn

vì lợi ích riêng của mình mà hợp tác với trẫm, đó là chuyện phía sau; nhưng

trước đó dường như hắn cũng không muốn trẫm chết... lại thêm chuyện đường

lui sau này nữa."

Lông mày hắn nhíu chặt, nghĩ mãi mà không tìm ra lời giải.

"Phạm Nhàn... rốt cuộc hắn có coi mình là người Khánh Quốc hay không?"

o O o

Tư Lý Lý chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bệ hạ vẻ mặt ưu tư, không

nói ra khi Phạm Nhàn còn đang ở Thượng Kinh thành cũng đã đoán được bệ hạ

không thể bị tổn hại vì chất độc trong cơ thể mình. Mặc dù hiện tại cô đã là

Hoàng quý phi, rất được Tiểu Hoàng đế Bắc Tề sủng ái, cộng thêm mối quan hệ

khó nói rõ ràng với một số người khác, sâu trong cung điện... hoàn toàn không

để ý đến uy hiếp của Giám Sát viện Nam Khánh, cũng không cần tiếp nhận

động tác điều khiển từ xa của Phạm Nhàn, nhưng không biết vì sao vừa nghĩ tới

nụ cười dịu dàng đáng ghét ở phía nam, trái tim Tư Lý Lý cũng trở nên mềm

mại hơn hẳn, che dấu rất nhiều thứ cho y.

Có lẽ là để tương lai được thấy bộ dáng giận tím mặt của vị Hoàng đế bệ hạ

luôn mang ánh mắt sâu xa trước mặt?

"Nam Khánh chính là đại địch của triều ta." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cau mày

nói: "Trẫm hiểu rõ tâm tư như dã thú của đám dân chúng Khánh Quốc. Cho dù

vì chuyện Diệp gia năm xưa nên Phạm Nhàn mang nỗi oán hận khôn nguôi đối

với hoàng thất Khánh Quốc... Nhưng dù sao hắn cũng là người Khánh Quốc, vì

sao lại phải cung cấp cho trẫm... không, là cho bản triều nhiều lợi ích như vậy.

Chẳng lẽ hắn không sợ Đại Tề ta mạnh lên, sẽ làm cho Nam Khánh của hắn trở

nên khó coi?"

Tư Lý Lý nghe lời này, cũng ngừng suy nghĩ trêu chọc, chìm vào trầm mặc.

Cô vốn là hậu duệ của hoàng tộc Nam Khánh, có thù không đội trời chung với

hoàng đình Nam Khánh đương thời, do đó mới chuyển sang Bắc Tề. Nhưng dù

sao Phạm Nhàn cũng là con tư sinh của Hoàng đế Nam Khánh, Tuy Hoàng đế

Nam Khánh có rất nhiều hạn chế giám sát y, nhưng chỉ trong thời gian ba năm

ngắn ngủi, đã để cho y trở thành quyền thần đứng đầu Nam triều... Phạm Nhàn

còn có điều gì không hài lòng? Vì sao y lại âm thầm tiến hành nhiều giao dịch

với Bắc Tề như vậy?

Tất nhiên không phải vì bản thân mình... Tư Lý Lý nghĩ thầm tự chế giễu,

cũng không phải vì Đóa Đóa, càng không thể là vì Hoàng đế bệ hạ. Phạm Nhàn

này, tuy là loại háo sắc, nhưng sẽ tuyệt đối không vì nữ sắc mà thay đổi suy

nghĩ của bản thân mình.

Sau một khoảnh khắc trầm mặc, bỗng nhiên trong lòng lóe lên ý tưởng, nói:

"Trừ phi... hắn chưa bao giờ thật sự coi mình là người của Khánh Quốc."

Nói xong lời này, cô lắc đầu, ngay chính bản thân cũng không thể tin nổi.

Trong mắt Hoàng đế Bắc Tề lóe lên một luồng hào quang kỳ dị, rồi chợt lộ vẻ

thất vọng.

Nếu Phạm Nhàn không coi mình là người của Khánh Quốc, thì không khéo

trong tương lai sẽ có ngày nào đó y thực sự đến nương nhờ Bắc Tề... Nếu như

Phạm Nhàn đến, đương nhiên sẽ mang theo vô số lợi ích, ví dụ như bí mật Nội

Khố, ví dụ như tình hình nội bộ của Giám Sát viện, còn có thân phận của hắn!

Một vị Hoàng tử triều đình Nam Khánh, một người nối nghiệp mà Trang

Mặc Hàn chỉ định, phản Khánh vào Tề... như vậy sẽ tạo ra chấn động cỡ nào

trong thiên hạ? Như vậy sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích và nguy hiểm cho Bắc

Tề?

Nếu Phạm Nhàn thật sự đến và gia nhập, Hoàng đế Bắc Tề vốn luôn mang

hùng tâm chắc chắn sẽ không để ý đến bất cứ nguy hiểm nào mà tiếp nhận y...

Chỉ có điều hắn cũng biết, loại suy đoán này là không thể. Có ai không hay,

Phạm Nhàn rõ ràng là người của Khánh Quốc, Hoàng đế Khánh Quốc cũng

không thể ngu xuẩn đến mức độ ép con trai tài giỏi nhất của mình không thể

sống nổi, đi đến bước cuối cùng kia.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play