๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chắc chắn không phải ai khác." Vương Khải Niên thở dài.

Phạm Nhàn cũng thở dài, lắc đầu nói: "Ngoại trừ vị kia của chúng ta thì làm

gì còn ai."

.o O o .

"Thái tử điện hạ đã lên đường tới Nam Chiếu..." Trong thư phòng không yên

lặng được bao lâu, Phạm Nhàn nói ra mối bận tâm trong lòng: "Dựa theo thời

gian, chắc lúc này đã qua địa phận Dĩnh Châu, tiếp tục hành trình về phía nam...

Ngươi nói xem vì sao bệ hạ lại sắp xếp như thế này? Chắc chắn đám quan viên

trong triều đình vẫn đang đoán già đoán non, chưa hiểu vì sao việc của Trưởng

công chúa lại liên quan đến thái tử. Nhưng chúng ta đều hiểu rất rõ bệ hạ sẽ

tuyệt đối không tha thứ cho một đứa con làm ô nhục hoàng tộc, không để hắn kế

thừa đại vị. Đến Nam Chiếu dự lễ... liệu Thừa Càn còn có thể trở về hay

không?"

Vương Khải Niên im lặng, không dám trả lời câu hỏi đó.

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn lão, nói: "Hai người chúng ta đã làm biết bao

nhiêu việc liên lụy tới cả cửu tộc, thảo luận một chút cũng có sao."

Vương Khải Niên cười khổ, biết đại nhân lại đang nhắc nhở mình, ý đồ

đúng là vô sỉ. Lão lắc đầu nói: "Theo thuộc hạ thấy, có lẽ chuyến đi này sẽ

không có vấn đề gì. Cho dù cho bệ hạ có ý định phế bỏ chức vị Thái tử, cũng

không thể công khai vào lúc này được."

"Có lý lắm." Phạm Nhàn vỗ nhẹ lên bàn. "Suy nghĩ của ta cũng như là như

vậy. Vị Hoàng đế bệ hạ của chúng ta muốn chính là một dáng vẻ anh minh thần

võ, lưu danh sử sách, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đè chuyện này xuống,

tuyệt đối không muốn trở thành đề tài bàn tán của người khác. Lần này Thái tử

đến Nam Chiếu, một là để điều chuyển hắn ra khỏi kinh đô, chậm rãi tính toán

việc phế bỏ người thừa kế, hai là..."

Y nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến Nam Chiếu tràn ngập khói độc, bảy tám

năm trước Yến Tiểu Ất dẫn quân xuôi nam, tổn thất binh sĩ chủ yếu là vì tai họa

này.

"Chướng khí xâm nhập, Thái tử yếu dần ..." Vương Khải Niên nói ra câu

này mới đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra càng ngày mình nói năng càng to gan.

Phạm Nhàn cười khổ nói tiếp: "Nếu thực sự như chúng ta nghĩ, bệ hạ... quả

thật lợi hại."

Ánh mắt y lóe lên thần sắc phức tạp, nhưng Vương Khải Niên không chú ý

tới.

"Thật đáng tiếc, chưa hoàn toàn thành công." Phạm Nhàn thở dài nói:

"Ngươi nghĩ vì sao Trưởng công chúa lại không chết?"

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay y thể hiện sự tiếc nuối một cách rõ

ràng như vậy. Vương Khải Niên cảm thấy quái dị, đương nhiên Trưởng công

chúa đã thất thế nhưng dù sao y cũng là con rể của đối phương, cho dù xét trên

góc độ nhân luân hay mối quan hệ huyết thống, y đều không nên nói như vậy.

Vương Khải Niên không biết là từ sau khi Phạm Nhàn vào kinh đô, y vô

thức cảm thấy rất e ngại Trưởng công chúa. Bởi vì khi đối phó với những người

bên cạnh y có thể dùng âm mưu và quyền lực để tranh đấu. Nhưng khi đối mặt

với một nhân vật quyền quý mà mọi người đồn đại là mang tính cách điên rồ,

Phạm Nhàn thật sự không thể lường trước được đối phương sẽ phản cuồng như

thế nào.

Loại không chắc chắn này khiến Phạm Nhàn cảm thấy rất đau đầu.

Đặc biệt biến cố lần này ở cung đình kinh đô, Phạm Nhàn vẫn khó mà tin

nổi kết quả hiện tại - Trưởng công chúa bị kẹt trong chỗ chết rồi, vì sao những

lực lượng của Trưởng công chúa vẫn không tiến hành đợt phản kích cuối cùng?

Lão tướng trong quân đội thì sao? Thái độ của Yến Tiểu Ất đâu? Nếu nói mọi

chuyện xảy ra quá nhanh và quân đội không có thời gian phản ứng... Nhưng

Diệp Lưu Vân thì sao?

Phạm Nhàn hiểu rõ địa vị của Diệp Lưu Vân tại Quân Sơn hội hơn bất cứ ai,

lúc ở Tô Châu thành, anh cũng từng bị một kiếm chặt ngang tầng nhà làm cho

kinh hãi đến mức hồn phi phách tán. Mặc dù Quân Sơn là một tổ chức phân tán,

nhưng chắc chắn Trưởng công chúa không thể yếu đuối như vẻ bề ngoại hiện

tại.

Trước đó, Vương Khải Niên đã phân tích về tình cảm điên cuồng của

Trưởng công chúa dành cho Hoàng đế, nhưng đó chỉ là lý do Phạm Nhàn dùng

để thuyết phục bản thân. Y không tin vào điều này.

Chỉ có điều, trên cõi đời này có một số chuyện, chính những điều mọi người

không tin, mới là lý do chân thật nhất.

Phạm Nhàn ngồi bên bàn đọc sách thở dài tiếc nuối. Sau khi Vương Khải

Niên đi khỏi, y vẫn không ngừng thở ngắn than dài. Khi Vương Khải Niên đóng

cửa phòng lại, lão vô thức lắc đầu một cái, nghĩ thầm: tuy Trưởng công chúa

không chết, nhưng từ giờ trở đi không còn ai trong triều đình là đối thủ của

Phạm Đề ti nữa. Kết quả này đã rất tốt, nhưng vì sao Đề ti đại nhân lại thở dài?

Thực ra, lý do rất đơn giản. Phạm Nhàn không phải là một trung thần, càng

không phải là một thần tử đơn thuần. Mong muốn của y chỉ là ngồi ở Giang

Nam xem hổ hạc tranh đấu, mỗi bên đều bị thương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play