๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trước khi mặt trời mọc phần lớn thế lực của Trưởng công chúa trong triều

đã bị tiêu diệt sạch sẽ, thậm chí trước đây những quan viên này còn không biết

tới một số thế lực trong số đó. Hành động lần này diễn ra nhanh chóng, quả

quyết và tàn nhẫn; thu lưới quá sạch sẽ và gọn gàng, khiến cho tất cả các quan

viên đều cảm thấy ớn lạnh.

Có người nói người chỉ huy vụ việc trong kinh đô là lão chó mực ở Giám

Sát viện.

Đương nhiên các quan viên biết sự kiện lần này có cấp độ cao đến mức nào,

nhưng lúc đứng trước hoàng thành tự mình suy đoán lại hiểu ra. Thiên hạ này

dẫu sao cũng là của thiên hạ của bệ hạ, không phải thiên hạ của các Hoàng tử,

càng không phải đồ chơi của Trưởng công chúa. Chỉ cần một ngày nào đó bệ hạ

muốn làm, đương nhiên sẽ cực kỳ dễ dàng quét sạch đám người này.

Cũng chỉ tới thời điểm này các thần tử mới khôi phục sự kính sợ thường

ngày đối với nam nhân chí cao ngồi trên ghế rồng kia, mới nhớ tới mấy năm

nay đám người bọn mình có vẻ đã quen với vị bệ hạ luôn im lặng, mà quên mất

công tích vĩ đại và vinh quang vô thượng của người năm xưa.

Có điều, các quan viên không thể lẳng lặng tiếp nhận như vậy được, vì bọn

họ không biết khi yết triều sẽ xem ra chuyện gì. Nếu bệ hạ mượn việc này để

tiến hành thêm một lần đại thanh tẩy đối với triều đình, mấy vị lão đại nhân

trong Môn Hạ Trung Thư cũng thấy lo lắng không biết cơ cấu quan lại Khánh

Quốc có thể gánh vác thêm một lần mưa gió như vậy không.

Phạm Đề ti đã bắt được quá nhiều quan viên.

Nếu lại bắt một nhóm nữa, thế thì còn ai làm việc cho triều đình?

Nhiều người đang suy đoán, không biết rốt cuộc Trưởng công chúa đã làm

chuyện gì đắc tội với bệ hạ mà lại rơi vào kết cục như vậy. Dù sao đi nữa,

những quan viên này cũng không thể đoán được nguyên nhân thật sự trong

chuyện này, đương nhiên cũng không thể tưởng tượng được những hình ảnh

tanh máu, u ám bên trong hoàng cung.

Trong hoàng cung, tin tức không hề rò rỉ ra ngoài, mọi thứ dường như rất

bình tĩnh.

.o O o .

Tiếng roi tiếng ngọc vang lên, các đại thần lần lượt tiến vào điện. Trong số

đó bao gồm cả hai vị Đại học sĩ đứng đầu trong Môn Hạ Trung Thư, còn có

Thượng thư các bộ. Thượng thư bộ Hộ - Phạm Kiến cũng nằm trong danh sách.

có điều dưới ngai vàng đã ít đi một số người.

Chỉ e lúc này những người đó đang ở Đại Lý Tự hoặc trong Giám Sát viện.

Các quan lại cúi đầu bước vào, sau một khoảnh khắc bình tĩnh lại đột nhiên

phát hiện trên ngai vàng không có ai cả.

Thư Vu lo lắng nhìn Hồ Đại học sĩ một cái, tuy không nói lời nào nhưng ánh

mắt đã truyền tải đầy đủ thông tin. Vị Đại học sĩ cao tuổi này đã theo bệ hạ suốt

nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tâm chí và thủ đoạn của bệ hạ. Nếu bệ hạ nói sẽ

trì hoãn nửa giờ, thì chắc chắn trong khoảng thời gian đó bệ hạ sẽ giải quyết

xong xuôi tất cả mọi việc.

Với khí độ của bệ hạ, những việc không chắc chắn người sẽ không làm,

thậm chí không nói.

Nhưng là đến thời điểm này, nửa canh giờ đã trôi qua, nhưng bệ hạ vẫn chưa

lên triều. Phải chăng sự việc trong cung đã trở nên rắc rối đến mức độ này?

Lúc này cơn mưa lớn ở kinh đô đã ngừng từ lâu, nơi chân trời đã hiện ra áng

mây đỏ lúc bình minh, tuy không đủ sức nóng nhưng vẫn khiến người nhìn cảm

nhận được một chút hơi ấm. Có điều trong lòng các vị đại thần Khánh Quốc

trên Thái Cực điện chỉ cảm thấy lạnh gia và lo lắng bất an.

Theo một tiết tấu xướng lễ của thái giám, cuối cùng vị nam nhân mặc long

bào cũng khoan thai đến muộn.

Sau khi hô vạn tuế, mọi người thực hiện các thủ tục của triều đình một cách

trôi chảy và tự nhiên: dâng tấu chương, phát phê duyệt... Trong buổi sáng như

thế này, không ai dám làm Hoàng đế bệ hạ nổi nóng.

Thư Vu ngẩng đầu lén lút nhìn thoáng qua, phát hiện Hoàng đế đang ngồi

trên ghế rồng với vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có một chút dấu hiệu mệt mỏi.

Dẫu sao cũng phải có người đứng ra làm chuyện xúi quẩy, quy củ của triều

đình vẫn đặt đó, đây là chức trách của văn thần. Thượng thư của hai bộ đột

nhiên bị bắt bỏ tù, Ngự sử Đô Sát viện mười người mất ba, kinh đô đột nhiên

xảy ra hai vụ huyết án lớn, trước những sự kiện lớn cỡ này, cho dù giả vờ câm

điếc mãi, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi.

Thư Vu thở dài một tiếng, trong lòng tự nhủ xin lỗi bản thân, sau đó bước ra

khỏi hàng, chậm rãi thuật lại sự vụ tối qua, rồi kính cẩn xin chỉ thị của Hoàng

đế.

Hoàng đế tựa lưng vào ghế, im lặng một hồi lâu, từ tốn nói: "Mọi hành động

của Giám Sát viện đều theo ý của trẫm, những người đó đều đã bị giam trong

ngục."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play