๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần Bình Bình cúi thấp đầu hơn, nói: "Bệ hạ vốn đã có quyết định sáng

suốt rồi, nô tài chỉ cần tuân theo kế hoạch đã định."

Hoàng đế im lặng một hồi lâu, chậm rãi nói: "Mấy tháng trước, cũng ở nơi

này trẫm đã nói với ngươi , trẫm muốn đùa giỡn với bọn chúng... có điều, dẫu

sao nó vẫn là muội muội mà trẫm yêu thương nhất, những đứa trẻ kia dù sao

cũng là con trai của trẫm, cho nên trong lòng trẫm luôn có ba phần không đành

lòng. Nhưng đến giờ phút này, cho dù không đành lòng cũng phải hành động."

Trần Bình Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hề thay đổi nhưng

sâu thẳm trong lòng lại dâng lên, một cảm giác kỳ quái. Để Hoàng bệ hạ thật sự

quyết tâm, ông đã làm rất nhiều điều, chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được

tới khoảnh khắc Hoàng đế mở miệng.

"Ngươi ở ngoài cung, trẫm ở trong cung."

Hoàng đế Khánh Quốc chậm rãi nhắm mắt lại.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đêm hôm đó, mười ba Thành môn ti của Kinh đô nhận được chỉ thị từ trong

cung cùng với bản thông tin đã được kiểm duyệt của Giám Sát viện, thời gian

mở cửa thành kinh đô bị trì hoãn nửa canh giờ. Ánh ban mai mờ ảo, những

người dân ngoại ô đang chuẩn bị vào thành với những giỏ rau củ, thịt thà và trái

cây đang xếp hàng dài ngoài cửa thành, vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện

gì đang xảy ra.

Kinh đô rất hiếm khi trì hoãn mở cửa thành, nhưng theo thông tin từ những

quan binh ở phía trước, đêm hôm qua có một gian tế từ Đông Di thành đã định

xâm nhập vào Giám Sát viện. Do đó, bây giờ trong Kinh đô đang diễn ra một

cuộc truy quét quy mô lớn để ngăn chặn gian tế bỏ trốn ra khỏi thành, nên cửa

thành được bảo vệ nghiêm ngặt.

Dân chúng nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn ai phàn nàn, có điều lại hạ

giọng mắng chửi đám gian tế không biết điều của Đông Di thành..

Còn ở trong kinh đô, Giám Sát viện được Trần Bình Bình chỉ đạo trực tiếp,

đã bắt đầu hành động từ lúc hừng đông. Mấy năm nay Viện trưởng đại nhân vẫn

ở trong Trần Viên , Giám Sát viện do Phạm Nhàn chỉ đạo trực tiếp. Nhưng ngày

hôm nay, ngay khi ông lấy lại quyền lực trong Giám Sát viện, tốc độ hành động

và năng lực giữ bí mật của Giám Sát viện nhanh chóng trở lại mức độ khủng

khiếp. Chỉ trong chưa đến một canh giờ, Giám Sát viện đã âm thầm kiểm soát

được bốn phủ đệ.

Quân phòng vệ kinh đô không nhận được bất cứ tin tức nào. Các binh sĩ

tuần tra đêm đứng đó trợn mắt há hốc mồm nhìn các quan viên mặc đồ đen của

Giám Sát viện bận rộn đi đi lại lại, vội vội vàng vàng về báo cáo lên cấp trên,

không biết kinh đô đã xảy ra chuyện lớn gì.

Hơn một nghìn cấm quân bảo vệ hoàng thành gia cũng không có phản ứng

gì, chỉ lẳng lặng bảo vệ cổng lớn của Hoàng cung.

Vị tướng lĩnh mới được Hoàng đế Khánh Quốc đề bạt lên làm Thống lĩnh

quân phòng vệ kinh đô là một đại tướng từng theo Đại hoàng tử tây chinh, nghe

thuộc hạ bẩm báo, hắn vội vàng mặc đồ chạy tới ngoài cung... Nhưng chỉ thấy

một tòa hoàng thành bình yên dị thường, không chút dấu hiệu khác lạ.

Hầu công công đôi mắt còn mơ màng dẫn theo một nhóm thị vệ đứng phía

sau cấm quân, lạnh lùng từ chối thỉnh cầu vào chủ nhân bẩm báo của vị Thóng

lĩnh đại nhân này.

Không bao lâu sau, Đại hoàng tử bên Hòa Thân vương phủ vẫn đang ngủ

cũng cưỡi ngựa đến. Có điều ngay cả thỉnh cầu vào cung của hắn cũng bị Hầu

công công từ chối một cách bình tĩnh và kiên quyết.

Đại hoàng tử và Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô đưa mắt nhìn nhau, đều

thấy vẻ cảnh giác và bất an trong lòng đối phương. Lúc này, trời chưa sáng,

nhưng trên bầu trời lại có mây đen kéo qua qua, khiến kinh đô càng thêm u tối

dưới bóng mây. Những mật thám thám và quan viên của Giám Sát viện đã bắt

đầu hành động, nhưng hai vị đại nhân chịu trách nhiệm bảo vệ kinh đô này lại

hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô cẩn thận từng chút một nhìn Đại hoàng

tử, nói: "Đại soái, có nên đến Giám Sát viện hỏi xem không?"

Trong quân đội Tây chinh, vị Thống lĩnh này là phó tướng cho Đại hoàng

tử, vì thế hắn mà vẫn quen gọi Đại hoàng tử bằng danh hiệu "Đại soái". Đại

hoàng tử sửng sốt vỗ nhẹ lên trán, hôm nay Giám Sát viện đã điều động toàn bộ

lực lượng, chắc chắn phải là có ý chỉ từ trong cung, hơn nữa người chủ trì việc

này chắc chắn là Trần viện trưởng . Người khác có thể không dám hỏi mặt đối

mặt với Trần Viện trưởng, nhưng mình thì sợ gì?

Không bao lâu sau, hai vị này dẫn theo thân binh chuyển từ cửa Hoàng

thành tới Giám Sát viện. Khi bước vào trong viện, cả hai không gặp bất cứ cản

trở nào, chẳng mấy chốc đã thấy lão thọt bên bờ ao cạn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play