๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vì sao... Phạm Nhàn dám làm như vậy?" Vị lão gia này không thể hiểu nổi,

nếp nhăn sâu hoắm trên trán đã mang màu xám tro, thì thầm tự nhủ: "Trưởng

công chúa sẽ giúp ta."

"Ngươi nói xem có đúng không?" Hắn hoang mang hỏi.

Trên gương mặt của di thái thái cũng lộ vẻ sợ hãi. Cô nàng vốn chính là

cung nữ thân cận của Trưởng công chúa, sau này được cử đến Minh gia ở Giang

Nam, một là để giám sát, hai là chịu trách nhiệm liên lạc. Năm ngoái, Minh

Thanh Đạt giết chết mẹ ruột của mình chính là thông qua đại nha hoàn của

Minh lão thái quân, được trong cung gật đầu đồng ý.

"Không biết... trong cung vẫn không có hồi âm, chẳng lẽ đã có chuyện xảy

ra?"

Minh Thanh Đạt cười thảm: "Chẳng trách... chẳng trách Phạm Nhàn lại tự

tin như vậy, hóa ra hắn ta đã biết trước trong cung không thể giúp chúng ta...

Nếu Trưởng công chúa cũng gặp chuyện, thế thì chúng ta chỉ giống như một

miếng thịt mỡ trong miệng hắn ta, ăn lúc nào cũng được. Hắn còn sắp xếp bao

nhiêu thủ đoạn như vậy, cũng coi như là đánh giá cao ta."

"Không phải ta đánh giá cao ngươi."

Phạm Nhàn dẫn theo Hạ Tê Phi mở cửa bước vào, xoa tay đã hơi lạnh, ngồi

đối diện Minh Thanh Đạt và nói: "Ngay từ đầu, chúng ta đều biết rõ triều đình

muốn tiêu diệt Minh gia của ngươi, đấy vốn là việc quá dễ dàng... Vấn đề là,

triều đình không muốn hủy hoại các ngươi."

Minh Thanh Đạt nhìn y một cái.

"Bệ hạ muốn một Minh gia hoàn chỉnh và nguyên vẹn, không phải một

Minh gia đứng trước bờ vực phá sản, chỉ còn một hơi thở, cuối cùng dẫn tan cửa

nát nhà. Cho nên độ khó thực sự không nhỏ." Phạm Nhàn nói: "Hơn nữa, tốt

nhất việc này nên được giải quyết một cách hòa bình, không gây tổn thất quá

nhiều sinh mệnh, làm rối loạn cuộc sống của đân chúng ở Giang Nam... Ngươi

biết Minh gia như một con quái vật khổng lồ, muốn thuần phục nó đúng là

không dễ dàng gì."

Y tiếp tục nói: "Bản quan đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không chịu

nắm bắt."

Minh Thanh Đạt thở hôm nay hển một hơi, nói: "Tiếp theo các ngươi sẽ làm

gì? Phải biết tay ta ít nhất còn gần một nửa cổ phần."

"Từ giờ trở đi, ngươi không còn tư cách phát biểu trong Minh gia." Phạm

Nhàn nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Minh gia sẽ do Hạ Tê Phi phụ trách."

Hạ Tê Phi mở miệng, như đang giải thích cho Minh Thanh Đạt, lại như đang

đưa ra một đòn cuối cùng đánh thẳng vào sâu trong linh hồn của vị lão gia này:

"Ta đã ra lệnh, tất cả sổ sách của Minh Viên sẽ được gửi đến phủ Tổng đốc

Giang Nam, sẽ hợp tác toàn diện với triều đình để kiểm tra chuyện thuyền bè

Nội Khố bị hải tặc cướp bóc nhiều lần trong những năm trước."

Hắn tiếp tục nói: "Ta đang là gia chủ Minh gia, đương nhiên phải hợp tác

với triều đình để điều tra. Nếu trong gia tộc có con cháu nào làm việc trái pháp

luật, đều phải giao ra."

"Lan Thạch!" Minh Thanh Đạt kinh hãi đứng bật dậy.

"Không sai, Minh Lan Thạch đã bị đưa đến nha môn Tô Châu phủ để giải

quyết vụ buôn lậu muối." Hạ Tê chăm chú quan sát Minh Thanh Đạt, "Còn về

việc có người mạo danh hải tặc, tin rằng không bao lâu nữa cũng được điều tra

rõ ràng."

Minh Thanh Đạt thở hôm nay hển vài tiếng, nói: "Ngươi có biết không, nếu

cứ tiếp tục như thế này, Minh gia sẽ thật sự xong đời! Mặc dù ta và mẫu thân

từng bạc đãi ngươi, nhưng ngươi... dẫu sao cũng là con trai út của phụ thân,

ngươi mang họ Minh! Chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn Minh gia bị hủy hoại

trong tay mình?"

Hắn gầm lên.

o O o

"Yên tâm đi." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nâng mí mắt, nói: "Triều đình không

quan tâm đến việc làm ăn buôn bán, bản quan cũng biết trong chuyện làm kinh

thương này, nếu quan lại can thiệp quá mức tổ chỉ biến một chậu vàng thành

bồn cầu... Năm ngoái, bản quan đã khuyên bệ hạ, triều đình sẽ không can thiệp

trực tiếp vào Minh Viên, Minh Viên vẫn thuộc về Minh gia, chỉ có điều Minh

Viên này sẽ phải nghe lời hôm nay nhiều."

Y giang hai tay, bình thản nói: "Bản quan sẽ chỉ đạo Nội Khố Chuyển Vận ti

toàn lực phối hợp với Minh gia. Trong vòng một năm, chắc chắn ngài sẽ thấy

Minh gia hưng thịnh phát đạt trở lại. Không! Phải là càng thêm phát đạt!"

Minh Thanh Đạt giật mình, mất hết sức lực ngồi xuống.

Trong suốt một năm qua, Khánh Quốc, hay nói chính xác hơn là Phạm Nhàn

đã thành công trong việc chiếm lấy quyền kiểm soát Minh gia. Điểm quan trọng

nhất là hiện tại Minh Viên đã có chủ nhân mới mà không có nhiều bóng dáng

của quan phủ. Hạ Tê Phi vốn là con trai thứ bảy của Minh gia, nên việc hắn nắm

quyền trong Minh Viên là danh chính ngôn thuận, hôm nay nữa tất cả những thủ

đoạn đã vận dụng đều trên thương trường, vì vậy dân chúng Giang Nam cũng

dễ tiếp thu hơn nhiều.

Ít ra cũng không thấy đám sĩ tử và học sinh xuống đường biểu tình ở Tô

Châu phủ, cáo buộc Giám Sát viện chiếm đoạt tài sản của dân chúng. Tài sản

của dân vẫn là của dân, chẳng qua là người sở hữu tài sản này hiện đã là Hạ Tê

Phi - một quan viên bí mật của Giám Sát viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play