๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiết Thanh rời kinh sớm, di đường nhanh, chỉ mất hơn hai mươi ngày đã đến

Tô Châu. Hắn biết rõ những thiệt thòi mà Minh gia phải chịu trong thời gian

gần đây, nhưng hắn vẫn tưởng đây chỉ là Giám Sát viện tiếp tục làm suy yếu

Minh gia. Nhưng Tiết Thanh thật sự không ngờ Phạm Nhàn lại tự tin đến mức

độ viết trong bức thư... dường như đang chuẩn bị giải quyết dứt điểm.

"Phạm Nhàn dựa vào cái gì mà nói như vậy? Đây có phải đánh nhau đâu."

Rõ ràng Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh không biết về mánh lới của Chiêu

Thương tiền trang, đang đau đầu suy nghĩ xem lòng tin của Phạm Nhàn đến từ

đâu, vì sao trong thư lại cảnh báo mình, bảo mình chuẩn bị tinh thần.

"Nếu khâm sai đại nhân đã nói như vậy, tức là trong lòng đã rất chắc chắn."

Sư gia bên trái nhíu mày đưa ra ý kiến: "Vấn đề hiện tại là chúng ta nên làm thế

nào?"

Tiết Thanh chìm vào suy tư, nếu Phạm Nhàn thực sự nuốt được Minh gia,

hắn thân là tâm phúc của bệ hạ, đương nhiên phải tích cực phối hơpj. Nhưng

vấn đề là... hắn cũng khá e ngại trước thế lực hoàng tộc đứng sau Minh gia. Nếu

trong triều đình không có xu hướng rõ ràng, chắc chắn hắn không dám ra tay

trước.

"Hay là... chúng ta cứ tiếp tục quan sát như năm vừa rồi?" Sư gia bên phải

suy nghĩ cả nửa ngày, chỉ đưa ra một phương án ba phải.

Tiết Thanh đột nhiên mở to đôi mắt, hai luồng sáng lạnh lùng lóe lên: "Quan

sát... chắc chắn là phải tiếp tục, nhưng không thể chỉ quan sát. Phạm Nhàn chỉ là

Khâm sai của khu vực Giang Nam, cho dù hắn ta có cách đánh đuổi Minh Minh

Đạt ngay ngoài sáng, nhưng trong góc tối lại không tiện để cho Giám Sát viện

ra tay... chung quy cũng phải quan tâm đến lòng dân của Giang Nam."

Cuối cùng Tổng đốc Giang Nam nói: "Điều châu quân trông chừng một

ngàn tư binh Minh gia ở Minh Viên... Nếu như Phạm Nhàn không có cách nào

thì chúng ta tiếp tục đứng nhìn. Nhưng nếu Phạm Nhàn thành công, chúng ta

phải giúp hắn tiêu diệt đám người này!"

Sư gia bên phải giọng nói run rẩy: "Đại nhân, điều binh giết người... Nếu

những người trong cung biết được, sẽ có rắc rối rất lớn."

Tiết Thanh vẫy vẫy bức mật thư mà Phạm Nhàn tự tay viết, bình tĩnh nói:

"Nếu hắn dám làm thì có thể khẳng định là hắn đã nắm chắc tình hình ở kinh

đô. Vị Khâm sai đại nhân trẻ tuổi này không phải là thằng ngu... Viết thư cho ta

chính là muốn chia sẻ công lao với ta... Nhưng trong một năm nay, nha môn

Giang Nam chẳng làm gì cả, nếu muốn chia công lao này thì nhất định phải có

đóng góp."

Đột nhiên bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Tiết Thanh

nhíu mày. Sư gia tiến tới mở cửa, một quan viên thuộc hạ trong nha môn Giang

Nam vội vàng đi vào, không kịp cúi mình, trực tiếp bẩm báo với Tiết Thanh:

"Tổng đốc đại nhân, Minh gia xảy ra chuyện rồi!"

Minh gia xảy ra chuyện rồi

Tiết Thanh trong lòng cả kinh, thầm than Phạm Nhàn hành động nhanh thật,

nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh hỏi: "Nói cụ thể đi."

Tên quan viên kia nuốt một ngụm nước miệng, nói: "Sáng nay, nha môn Nội

Khố Chuyển Vận ti đến Minh Viên thu khoản sổ sách, trong danh mục có vẻ

như là kính bạc."

Tiết Thanh biết rõ việc lô kính bạc bị Phạm Nhàn sai người đập nát, nhíu

mày, không khỏi đau lòng hỏi: "Thế rồi sao? Minh gia đã ký khế ước, chi bạc

cũng là tất nhiên."

Câu này rõ ràng là thiên vị Phạm Nhàn, khi triều đình đối đầu với thương

gia, luôn luôn vô liêm sỉ như vậy.

"Vấn đề chính không phải là khoản bạc này." Tên quan viên kia liếc nhìn

Tổng đốc một cái, cẩn thận nói: "Nghe nói... việc xoay vòng vốn của Minh gia

vấn đề, vài tiền trang có quan hệ với nhà họ... bây giờ đều đến Minh Viên để đòi

nợ!"

Đòi nợ?

Tiết Thanh đứng bật dậy, Minh gia đã tồn tại ở Giang Nam cả trăm năm,

dám đến Minh Viên đòi nợ... thực sự không có mấy ai. Một là vì Minh gia có

nhiều bạc, hai là không có tiền trang nào muốn đắc tội với gia tộc này. Vậy ... vì

sao hôm nay chuyện này lại thay đổi? Trong đầu Tiết Thanh nảy sinh vô số suy

nghĩ, lẽ nào Phạm Nhàn chèn ép Minh gia một năm, đã đẩy Minh gia tới mức

sơn cùng thủy tận?

Nếu Minh gia thật sự không trả được tiền, bị những tiền trang kia ép phải

bán rẻ cửa hàng, gia tộc đại loạn... Tiết Thanh cau mày, hắn hiểu ý của bệ hạ:

Minh gia phải được triều đình kiểm soát, nhưng... Minh gia không thể loạn

được!

Một khi Minh gia thực sự phá sản, không chỉ là hàng vạn con cháu trong gia

tộc, ngay cả bách tính Giang Nam chung một nhịp thở cũng không biết phải làm

sao!

"Thái Bình tiền trang cũng tham gia?"

"Không."

"Phái người tới ngoài Minh viên theo dõi." Đối tượng hợp tác lớn nhất của

Minh gia là Thái Bình tiền trang không tham dự vào chuyện này, Tiết Thanh

cảm thấy yên lòng hơn một chút, nhưng mặt mày vẫn u ám, căn dặn: "Nói cho

những người đó biết, triều đình không can thiệp vào mâu thuẫn giữa Minh gia

và các tiền trang, nhưng Minh gia không được phép sụp đổ!"

o O o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play