Không biết đã bao lâu sau, một thái giám với gương mặt khó coi quỳ ở

ngoài cung. Hồng Trúc nhíu mày tiến tới, nghe hắn ta nói vài lời, sắc mặt cũng

trở nên khó coi.

Hắn tiến lại gần Hoàng hậu và thì thầm vài câu vào tai.

Hoàng hậu cau đôi mày ngài, bực bội nói: "Đúng là điềm không lành...

không chịu được đòn roi thì thôi, ít nhất vẫn còn biết xấu hổ, biết tự sát để bản

thân được trong sạch..." Vị quốc mẫu này tùy ý nói: "Bảo Tịnh Nhạc đường kéo

đi đốt."

Hồng Trúc trong lòng run rẩy, nhưng hắn biết trong mắt những vị quý nhân

này, đám nô tài như mình chỉ là đối tượng cho họ sai khiến tiêu khiển, mạng

sống chẳng khác gì con sâu cái kiến. Hắn lẳng lặng cúi mình, sau đó chuẩn bị lo

liệu hậu sự cho cung nữ kia.

Hắn cũng biết cái chết của cung nữ kia không đơn thuần là tự tử. Chắc chắn

thái giám mà mình bố trí tra thẩm cô ta... đã diệt khẩu. Để bảo vệ vinh hoa phú

quý, sinh mệnh tài sản của mình, mà đã lén lút ra tay sát hại.

Có điều chuyện này vốn cũng đúng theo sắp xếp của Hồng Trúc, cho nên

hắn không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy một chút áy náy với cung nữ vô tội đó.

o O o

Hoàng cung Khánh Quốc vô cùng rộng lớn, chiếm đến một phần tư diện tích

của kinh đô. Trong cung, có những nam nhân, nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ;

nhưng cũng có những nữ nhân và người bất nam bất nữ ti tiện nhất. Mỗi ngày,

trong khuôn viên lạnh lẽo thấu xương này, không biết có bao nhiêu chuyện đã

xảy ra, bao nhiêu người thấp hèn đột nhiên mất tích hoặc im lặng tử vong mà

không ai nhớ tới họ từng tồn tại trong hoàng cung.

Mặc dù hoàng tộc Khánh Quốc mang tiếng nghiêm khắc, nhưng hàng rào

phân chia giữa các tầng lớp xã hội vẫn cực kỳ nghiêm ngặt, biến hoàng cung

thành một cõi người ăn thịt người.

Vì vậy, khi một cung nữ bình thường trong Đông Cung qua đời, không mấy

ai chú ý. Chỉ là thêm một xác chết trên sân đốt của Tịnh Nhạc đường, trong

phường thêu có một nha đầu may mắn được chọn vào Đông Cung phục vụ

Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vẫn ngày ngày nghe Hồng

Trúc kể chuyện cười, Hoàng Thái hậu vẫn ngày ngày ăn chay, Thái tử vẫn ngày

ngày học tập về trị quốc, sau đó đến Quảng Tín cung để thỉnh giáo Trưởng công

chúa.

Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Phàm là danh gia vọng tộc, nếu có kẻ tấn công từ bên ngoài, thường sẽ

không dễ gì bị tiêu diệt, vì căn cơ của họ vốn rất mạnh... Nhưng nếu vấn đề xảy

ra từ bên trong gia tộc, khi người trong nhà bắt động thủ với nhau; ngờ vực, đấu

đá và ganh ghét nhau, thế thì ngày mà gia tộc suy tàn, cũng không còn xa."

Trên con đê bằng đất đa mới xây dựng ở Dĩnh Châu, Phạm Nhàn nhìn Đại

Giang cuồn cuộn chảy về đông dưới đê, như đang mải mê suy nghĩ, nói: "Đê dài

ngàn dặm, hỏng vì tổ kiến, gia tập ngàn năm, sập vì ý niệm."

Y quay đầu lại nhìn Dương Vạn Lý gương mặt rám nắng nói: "Những gì ta

nói không chỉ là con đê mà anh ngươi tu sửa, cũng không chỉ là Minh gia, mà

còn liên quan đến cả thiên hạ này."

Phạm Nhàn không nói rõ ràng, y đang tính toán thời gian, hôm nay chắc là

ngày cung nữ tử vong. Vài ngày sau, khi tin đồn lan truyền, Hoàng đế sẽ chú ý

đến cái chết bí ẩn của cung nữ Đông Cung, với tính cách đa nghi của bệ hạ,

chắc chắn sẽ nhận ra rất nhiều vấn đề.

Bề ngoài hoàng tộc rất bình yên và hoà thuận, nhưng biết đâu sẽ vì cái chết

của cung nữ kia mà sản sinh ra những biến động không ai lường trước được.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dương Vạn Lý nhìn Phạm Nhàn bên cạnh mình, nói: "Thưa thầy, mọi việc ở

Giang Nam đã được định đoạt, thầy không cần lo lắng quá."

Lời nói này của hắn thật lòng, rất chân thành. Tới giờ Dương Vạn Lý đã trải

qua hơn nửa năm gió mưa trên đê điều, cãi cọ đưa đẩy trong nha môn Tổng đốc

Hà Vận, đã dần dần hiểu rõ bản chất của việc làm quan và khó khăn trong cuộc

sống của nhân dân.

Người làm quan, nếu muốn làm việc vì bách tính, san sẻ nỗi lo cho triều

đình, thế thì trong tay nhất định phải có quyền lực và tiền bạc; bằng không

ngươi chẳng thể làm được bất chuyện chuyện gì. Dương Vạn Lýcó Phạm Nhàn

làm chỗ dựa, nên trong bộ Công không có tên thượng cấp nào dám khoa chân

múa tay trước mặt hắn. Mặc dù trong nha môn Tổng đốc Hà Vận mọi thứ vẫn

rối tinh rối mù, nhưng hắn có quyền trực tiếp rút bạc từ Nội Khố, do đó không

ai có thể cản trở hắn trong phương diện này.

Hắn không còn là thanh niên thuần khiết năm xưa, phất hai tay áo trắng trơn

mà đã dám cãi lời quát tháo trước mặt môn sư. Mỗi khi nhớ tới đây, hắn luôn

cực kỳ bái phục và khắc sâu bài học mà môn sư đã dạy bên bờ Tây Hồ Hàng

Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play